ĐẢO TRỊ LIỆU BÍ ẨN - Trang 48

những ngón tay ra mà không hề chạm đến những mẫu tự. Khi ông đọc câu
hỏi này lần đầu tiên, nó đã phá vỡ một con đập vô hình trong đầu ông, và ý
nghĩ đầu tiên chậm chạp thành hình là ý nghĩ về những ngày cuối cùng của
cha ông. Gustav Larenz mắc bệnh ung thư hệ bạch huyết vào lúc bảy mươi
bốn tuổi và chỉ nhờ vào tiêm morphine liên tục mới chịu đựng được những
cơn đau kéo dài. Thế nhưng vào thời kỳ cuối của cơn bệnh, ngay đến những
viên thuốc mạnh cũng không còn có thể át đi được hết cái đau đớn. “Cứ như
ở dưới một cái chuông đầy sương mù…,” người cha mô tả lại cho người con
những cơn đau đầu như búa bổ mà tiềm năng gây hấn của nó chỉ hai giờ một
lần mới được làm giảm xuống đến mức vừa có thể chịu đựng nổi khi uống
vào viên thuốc.

Như ở dưới một cái chuông đầy sương mù. Tôi đã chôn hy vọng của tôi

chính ở dưới đó. Cứ như thể những triệu chứng của cha tôi cũng đã ập đến
với tôi. Như một căn bệnh truyền nhiễm. Chỉ có điều là bệnh ung thư không
tấn công vào hệ bạch huyết mà là vào đầu óc của tôi. Và những di căn đó đã
tăng nhanh lên nhờ vào tinh thần của tôi.

Viktor hít thở thật sâu và rồi cuối cùng cũng bắt đầu viết.
Vâng, ông đã có hy vọng. Rằng một ngày nào đó bà giúp việc báo cho biết

đang có khách chờ ở tiền sảnh và từ chối không vào trong phòng khách. Ông
hy vọng rằng người đàn ông ấy, cầm chiếc mũ công tác bằng cả hai tay, sẽ
câm lặng nhìn vào mắt ông. Và rằng cuối cùng thì ông cũng chắc chắn. Rất
lâu trước khi những lời nói cuối cùng của những lời nói phát ra từ đôi môi
của người nhân viên nhà nước: “Tôi rất lấy làm tiếc.” Đó là hy vọng của ông.

Nhưng Isabell tối nào cũng cầu nguyện cho điều ngược lại. Ông chắc chắn

điều đó. Ông không biết vợ ông lấy ở đâu ra từng ấy nghị lực. Nhưng vợ ông
giấu thật sâu ở trong lòng của cô ấy một viễn cảnh. Rằng một ngày nào đó cô
trở về từ một lần cưỡi ngựa như thường lệ và sẽ nhìn thấy chiếc xe đạp của
Josy ngã trên con đường dẫn vào nhà. Và trước khi cô ấy có thể dựng nó lên
để đẩy vào nhà kho thì Josy sẽ vừa cười vừa chạy đến từ hồ. Thở hổn hển, tay
trong tay với cha. Khỏe mạnh và tràn đầy hạnh phúc. “Trưa nay ăn gì hở
mẹ?” Josy sẽ gọi to từ Xá, và tất cả lại như lúc trước. Isabell sẽ không ngạc
nhiên. Cô ấy cũng sẽ không hỏi Josy đã ở đâu trong những năm vừa qua. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.