Nhưng bây giờ anh với Trần Dĩnh đã ly hôn, hơn nữa do tâm lý,
trong lòng anh luôn nảy sinh ý nghĩ bài xích đứa bé theo bản năng, vì
vậy anh luôn tự nhủ mình tuyệt đối đừng quan tâm đến nó.
Nhưng nhìn cái bụng đang ngày một to lên của Trần Dĩnh, nghe
cô hỏi anh thích con trai hay con gái, anh lại cảm thấy mình không
thể nào ngó lơ với đứa bé, thậm chí trong lòng còn nghĩ, nếu là con
gái thì tốt quá, bởi vì con gái rất dễ thương, mà nghe người ta nói,
con gái thường bám bố hơn.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng anh lại không thể trả lời, cũng không
muốn trả lời. Cũng may đúng lúc ấy điện thoại của Trương Hoa đổ
chuông, anh liếc thấy là Lí Dương Uy gọi liền nhấc máy: “Gọi
muộn thế này có việc gì vậy?”
“Cậu có nhà không? Ra ngoài uống rượu với tôi đi!”
Trương Hoa nghe giọng Lí Dương Uy có vẻ lạ liền hỏi: “Xảy ra
chuyện gì thế?”
Lí Dương Uy nói: “Không có gì, chỉ muốn tìm cậu uống rượu
thôi!”
“Tôi đang ở nhà bố mẹ, cậu đợi một lát, tôi qua ngay!”
Trương Hoa nghĩ, chắc chắn Lí Dương Uy đang có chuyện gì đó,
nếu không đã không gọi điện muộn thế này. Cúp điện thoại, Trương
Hoa nói với Trần Dĩnh: “Bây giờ anh phải về thành phố, vốn
định chuẩn bị ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày, giờ xem ra không
được rồi!”
Trần Dĩnh vội hỏi: “Là Cổ Vân Vân à?”, Trương Hoa nhìn Trần
Dĩnh, sau đó nói: “Không phải cô ấy, là Dương Uy!”
Nói rồi liền lấy điện thoại ra gọi taxi.