Dĩnh, tâm trạng anh càng thêm hụt hẫng. Nhưng cảm giác hụt hẫng
này dần dần tan đi khi anh đến nơi.
Nhìn không khí tấp nập quen thuộc ở thành phố, cảm giác hụt
hẫng ấy từ từ bị nhấn chìm, chẳng mấy chốc anh đã điều chỉnh
được tâm trạng của mình cho phù hợp với nhịp sống ở thành phố
này. Vì vậy mới nói thời gian và không gian là những nhân tố quan
trọng để thay đổi tâm lý và tình cảm của con người.
Trương Hoa nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều, anh quyết định
bắt taxi về nhà, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới ra ngoài ăn
cơm. Trương Hoa về đến nhà thấy Lưu Huệ Anh vẫn chưa đi, hơn
nữa lại đang nấu cơm. Nhìn thấy Trương Hoa về, ban đầu cô hơi
ngạc nhiên, sau đó nói: “Sao anh về mà không nói trước một tiếng
thế?”
Trương Hoa liền nói: “Dù sao em có ở đây hay không cũng chẳng
thành vấn đề, vì vậy anh không gọi cho em nữa!”
“Sao lại bảo em có ở hay không không thành vấn đề, nếu biết
anh về thì hôm nay em đã về chỗ em rồi!”
Trương Hoa nhìn cô cười: “Sợ anh làm gì em à? Hay là sợ em sẽ
làm gì anh?”
Lưu Huệ Anh còn đang bận nấu nướng, chẳng buồn ngoảnh
đầu lại nói: “Không ngờ mồm miệng anh cũng lém lỉnh gớm!”
Lưu Huệ Anh ở đây mấy hôm, Trương Hoa cũng đã quen với tính
cách của cô, vì vậy anh nói chuyện với cô rất thoải mái.
Một lát sau, Lưu Huệ Anh nói: “Mau đi dọn bàn, em sắp làm
xong cơm rồi!”