Hơn mười hai giờ đêm đang nằm trên giường, hút thuốc và nghĩ
ngợi viển vông thì nhận được điện thoại của chủ quán nơi Cổ Vân Vân
đang uống rượu, hỏi anh có phải Trương Hoa không? Trương Hoa
nói: “Đúng rồi!”
3.
Chủ quán nói: “Có một cô gái đang uống say mèm ở chỗ tôi, còn
lái xe đến nữa, lúc cô ấy say có lè nhè nhắc đến tên anh, chúng
tôi chẳng còn cách nào khác, đành lấy điện thoại trên người cô ấy
để lấy số gọi cho anh”.
Trương Hoa vốn không muốn đến, định bảo chủ quán gọi
thẳng cho bố mẹ Cổ Vân Vân nhưng cuối cùng, sau một hồi ngẫm
nghĩ, anh vẫn đi. Khó khăn lắm Trương Hoa mới lôi được Cổ Vân
Vân đã say mèm lên xe. Lúc lái xe trên đường anh cứ do dự mãi, nên
đưa cô về nhà hay là dẫn cô về nhà mình.
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ đêm, lại sợ đưa Cổ Vân Vân về
nhà sẽ không biết phải giải thích với người nhà cô ra sao, cuối cùng
đành phải lái xe về chỗ mình. Lúc đến nơi mới phát hiện Cổ Vân
Vân đã nôn đầy ra ghế sau. Trương Hoa vội vàng lấy giấy ăn trên
xe lau đi nhưng chẳng thể lau sạch được. Trương Hoa thầm nhủ: Để
cô ta ngày mai tự xử lí vậy!
Trương Hoa lại vật vã lôi Cổ Vân Vân ra khỏi xe và đưa lên tầng
năm. Trương Hoa cởi áo khoác ngoài đã bị lấm bẩn của Cổ Vân Vân
ra, ném sang một bên rồi dìu cô vào nằm trong giường của Nhã
Vận, thầm nghĩ: Rốt cuộc là vì chuyện gì mà uống đến mức này?
Cổ Vân Vân nằm xuống giường là nằm im ngay, một lúc sau
mới thấy động đậy, Trương Hoa nhìn là biết Cổ Vân Vân sắp nôn