Rồi lại bảo, nếu như nó giữ con ở lại thì cứ ở lại, như thế thì đỡ
phải một mình nuôi con nhỏ ở ngoài, bố mẹ cũng đỡ lo!
Thấy mẹ rất vui khi nghe thấy cô bảo đang ở chỗ Trương Hoa,
Trần Dĩnh chợt nghĩ, nếu nói với bố mẹ rằng mình sẽ tiếp tục ở
đây, có khi bố mẹ sẽ không phải lo lắng cho mình, tâm trạng có lẽ
sẽ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Trần Dĩnh liền nói: “Vâng ạ, giờ anh ấy đang ở một mình, hơn
nữa cũng rất mong được ở bên cạnh con gái, tạm thời con sẽ ở bên
này ạ!”
Nói chuyện với con gái xong, tâm trạng nặng nề của bố mẹ
Trần Dĩnh mấy tháng nay cuối cùng cũng nhẹ bớt.
Buổi tối, Trương Hoa và Trần Dĩnh vừa ăn cơm xong thì mẹ anh
gọi điện thoại đến. Trương Hoa nhìn điện thoại rồi nói với Trần
Dĩnh: “Là mẹ anh!”
Sau đó chạy vào phòng Nhã Vận, đóng cửa lại mới nghe điện thoại.
Anh sợ đột nhiên con khóc thì không biết giải thích với mẹ anh ra
sao.
Trương Hoa đã do dự suốt mấy ngày hôm trước, không biết có
nên nói cho mẹ anh biết chuyện đứa bé đang ở đây hay không. Cuối
cùng anh quyết định không để mẹ biết. Nhấn phím nghe, mẹ anh
ở
đầu dây bên kia nói: “Mẹ nhẩm tính rồi, chắc mấy ngày tới sẽ
đầy tháng con bé, lần trước con cũng không nói rõ là sinh ngày
nào. Tối nay con thử gọi điển hỏi rõ ngày sinh của nó, bao gồm cả
giờ sinh nữa nhé.”
Trương Hoa giả bộ không biết, nói: “Dạ được ạ! Tối nay con sẽ
gọi cho mẹ!”