ĐẤT NGHỊCH - Trang 119

Giậu lại hét lên:
- Các bạn nó ! Ha ! Ha ! Dĩ nhiên là các bạn nó sẽ phải nói tốt cho nó chứ !
Riêng tôi, tôi đích mắt trông thấy nó bước vào trong vựa rơm.
Ông Lê Phi lại ngập ngừng thấy rõ. Bà Lê Phi nhích động thân mình khiến
mọi người chú ý, ngạc nhiên. Thiếu phụ sáp lại bên bàn, chộp lẹ khẩu súng
của chồng. Không để ông Lê Phi kịp phản đối, bà nói chặn ngay:
- Để mình khỏi hấp tấp hành động không kịp suy nghĩ kỹ, gây việc đáng
tiếc rồi có muốn lấy lại cũng không còn được nữa !
Ông Lê Phi trừng mắt nhìn vợ:
- Đưa cho anh, mình !
- Không !
Và ôm chặt khẩu súng áp vào mình, bà mẹ nói tiếp:
- Để nghe cậu ấy nói nốt đã nào ! Em cho rằng cậu ta chưa nói hết đâu. Em
linh cảm thấy rõ như thế !
Trọng Minh khẽ gật đầu:
- Quả có thế ! Bà nhận xét rất đúng ! Tôi chưa nói hết! Tại đây, có một kẻ
đã nói dối ! Có một kẻ đã cố ý làm cho mọi người tin rằng chính tôi đã đích
thân bước vào vựa rơm. Tất nhiên các vị sẽ hỏi: hắn làm thế, hắn nói dối
nhằm mục đích gì?
Liếc mắt, Trọng Minh lại thấy Giậu nắm chặt hai bàn tay. Gã lại có cái nét
mặt hầm hừ, đằng đằng sát khí y hệt tối hôm trước, không còn cái vẻ
nghênh ngang tự mãn như lúc mới bước vào nữa. Chàng âm thầm thích thú,
lẩm bẩm: “Cảnh diễn xuất không bị gián đoạn một chỗ nào !”
Bà Liên hỏi ngay:
- À ! Nhưng kẻ đó làm thế vì lý do gì ?
- Để che giấu điểm cốt yếu nầy: một kẻ khác đã bước vào trong vựa rơm
chứ không phải tôi ! Có đúng thế không, hả ….anh Giậu ?
Gã trai lao vút người như con beo gấm chồm tới con mồi. Một cánh tay
vung lên, nhưng Trọng Minh đã sẵn sàng đón đợi.
Lẹ làng như con vượn, chàng cúi mình né thoát, đồng thời tống một quả
đấm trúng bụng trên, sát ngực địch thủ, chếch về phía dạ dày. Giậu “hự”
khan một tiếng, nghẹt cả hơi thở. Y há miệng định nói cái gì đó, nhưng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.