ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 455

đây này, dạo ở trên ấy nấu cơm cho dân phu chẳng may chỉ làm đổ nồi canh
bỏng chân cũng được phát thẻ thương tích.

Vừa nói, Vĩ Thử vừa cười khà khà, kéo ống quần lên để lộ bắp chân

có miếng sẹo bỏng trắng bợt. Sĩ Hiệp nghĩ đường đất xa xôi mà mình đau
ốm không thể đi lại chầu chực được, hơn nữa nhà nghèo không lấy tiền đâu
làm lộ phí mới nói với các bạn:

- Thôi các anh ạ! Làm ơn đưa tôi về nhà. Bao nhiêu năm nay có bổng

lộc gì đâu, tôi vẫn sống được cơ mà. Ngày kia đã hết hạn rồi, dẫu tôi có
cánh bay đi cũng không sao kịp được.

Bọn Văn Điền, Phạm Anh căm Vĩ Thử lắm nhưng không biết làm thế

nào, bảo:

- Ông Thử này! Đừng có ỷ thế ỷ quyền mà làm bậy, gây khó dễ cho

anh em nhé. Nếu ông nhất định từ chối, chúng tôi sẽ gửi đơn lên quan trên
xem ông làm như thế có đúng không.

Vĩ Thử thanh minh:

- Đã nói rồi. Tôi đâu có gây khó khăn gì cho anh em nhưng mà lệnh

trên là thế, tôi biết làm sao được. Các vị muốn đưa đơn đến đâu thì đưa.

Vũ Tuấn đứng dậy vừa đi vừa chửi:

- Mẹ cha thằng chó, hút máu hút mủ của anh em. Giặc sang lần này

chúng ông để nguyên cho bố con nhà mày đi đánh một mình.

Thật là:

Thương binh không thẻ ôm ngực chịu

Quân gian bổng hậu vỗ bụng cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.