ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 581

Lệnh đã ban ra, trong đám dân phu ấy có cô Da Trắng, cô đã nghe

người ta nói gặp anh Cao Kều về đây từ hôm qua nhưng tìm mãi chẳng
thấy đâu. Cô Mắt Tròn cũng sốt ruột muốn tìm Cao Kều để hỏi tin anh Béo
Ục. Mãi chiều tối hai cô mới biết Cao Kều ở một đội lính cảm tử. Lúc ấy
anh đang mài cây kiếm thép bên khe nước. Vừa nhìn thấy hai cô gái, Cao
Kều bỏ đi lên gò đất bên cạnh. Cô Da Trắng chạy theo gọi:

- Anh Cao Kều! Dừng lại tôi bảo. Sao lại tránh mặt chúng tôi?

Mắt Tròn muốn để cho hai người được tự nhiên nên lảng ra chỗ khác.

Cao Kều dừng lại nói với Da Trắng:

- Ngày mai giặc đến đây, tôi phải ra trận, Da Trắng hãy cùng Mắt Tròn

về tuyến sau với mọi người. Quên chúng tôi đi.

- Anh Cao Kều! Sao anh nói vậy. Các anh ở ngoài mặt trận ngày nào,

chị em chúng tôi mong ngóng mỏi mòn ngày ấy, làm sao mà quên cho
được. Anh về đây còn anh Béo Ục đâu?

- Da Trắng ạ! Mong cô hiểu cho tôi. Anh Béo Ục đã tử vị quốc rồi.

Anh ấy tắt hơi trên chính tay tôi. Trận mạc là thế mà. Ngày mai có thể tôi
cũng ngã xuống. Da Trắng không quên tôi đi sẽ khổ lắm đấy.

Trời đã tối lại không có trăng, Da Trắng không còn nhìn rõ mặt Cao

Kều, cô thần người ra trong giây lát khi nghe tin anh Béo Ục đã chết. Bỗng
cô rùng mình mường tượng ra cái cảnh biết đâu ngày mai Cao Kều cũng
ngã gục trên vũng máu với một vết chém há hoác đỏ lòm hoặc có một mũi
tên xuyên trúng ngực và anh sẽ gọi tên cô trước khi từ giã cõi đời. Tự nhiên
một luồng tình cảm lạ lùng dâng lên trong lòng cô, xô đẩy cô chao đảo, đó
là tình thương yêu vô bến vô bờ. Cô thấy anh sao mà gần gũi quá chừng.
Giá như phải chặt hết nứa trên rừng để làm anh vui cô cũng nhất định sẽ
làm. Bây giờ anh đang đứng bên cô như những ngày mới quen nhau. Ngày
ấy sao mà vô tư, nhạy cảm quá, mới vài ba lời qua lại với đôi lần ánh mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.