ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 929

Trương Hiển khóc nói với Trương Kiệt:

- Cháu còn trẻ người non dạ chẳng nghĩ cho cùng. Chú Vạn Vinh lâm

trận tử vong, ở chỗ sa trường đao thương không mắt ấy là lẽ thường tình.
Còn như người Nguyên Thát làm cả nhà ta hơn trăm người chết chóc, li tán
đó chẳng phải là thù sao? Dân Tống ta từ vua quan binh lính đến dân
thường, mấy mươi vạn người thân chìm đáy bể, xác dạt mom sông đó
chẳng phải là thù sao? Chú cháu ta may còn được sống, âu cũng là lòng trời
chưa cạn, còn để cho có dịp được rửa thù. Vậy ta không nhân dịp này mà
làm, chẳng phải là mang tội với nước cũ, mang tội với tổ tông lắm ư?

Trương Kiệt cũng khóc nói:

- Con trẻ ngu dại, thúc phụ dạy bảo đã sáng tỏ đầu óc ra rồi. Có việc gì

cần đến xin thúc phụ cứ sai bảo.

Trương Hiển dắt Trương Kiệt đứng dậy, giao cho một phong thư, nói:

- Cháu bơi thuyền nhỏ, đem phong thư này giao cho Toa Đô, xong

việc về ngay. Công ấy của cháu không phải là nhỏ.

- Cháu đem theo vài tên lính có được không?

- Không được! Càng nhiều người đi càng dễ lộ chuyện. Cháu nhớ

không được hở cho Toa Đô biết Thoát Hoan đã thua chạy - Lại cầm tay
Trương Kiệt, nhỏ nước mắt, dặn thêm rằng - Hơn trăm mạng người nhà ta
có được ngậm cười ở nơi suối vàng hay không là toàn nhờ vào chuyến đi
này của cháu cả đấy.

Trương Kiệt sa lệ nói rằng:

- Cháu thà chết thì thôi, còn sống quyết không phụ sự ủy thác của thúc

phụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.