của mấy em kỹ nữ. Còn Thiết Thủ Vô Thường lại thích cắn cổ hút máu mỗi
khi hành lạc nên em nào mà vào tay y xem như là đời tàn. Xà Đao Lương
Phán có cái sở thích quái đản là dùng thanh Xà đao rạch lên người các kỹ
nữ nên em nào mà bị y để mắt đến thì chỉ có nước là lạy lục xin tha. Ba tên
hung ác này nhờ có võ công cao nên rất được Sài Đảo trong dụng, càng
ngày lại càng trở nên hung tàn bạo ngược, là cánh tay đắc lực cho họ Sài
cũng như Thành Đỏ.
Trên đường đến Băng đảo, cả bọn cũng men theo bời biển, khi đi qua làng
chài nào là tổ chức cướp bóc, ăn nhậu và bắt con gái nhà lành làm trò đồi
bại.
Một ngày kia ba tên đi ngang qua một ngôi làng có tên là “Thanh Bình”.
Làng Thanh Bình giống như tên gọi của nó, là một ngôi làng nhỏ bé và hiền
hòa, chỉ có vài chục nóc nhà, đàn ông hầu hết đã đi biển, trong làng chỉ còn
người già, đàn bà và trẻ nít.
Sau khi chiếm một căn nhà to nhất làm chỗ trú, Ngưu Đầu Đà bắt trưởng
làng đến đòi rượu thịt. Trưởng làng là một ông lão gày gò, đen thui thủi, sợ
hãi nói “Làng chài nên chỉ có cá khô, vài con heo gầy, gà ốm, nếu các ngài
không chê xin dùng tạm”. Ngưu Đầu Đà đập bàn quát lớn “Mau làm thịt
hết mấy con heo với bầy gà cho đại lão gia dùng, chậm trễ bọn ta sẽ lột da
lão lóc thịt ăn tạm”.
Để thị uy, Ngưu Đầu Đà cầm cây Trường đao phóng thật mạnh vào vách
nhà nghe cái rầm, cả căn nhà lá rung chuyển như muốn sập, thanh Trường
đao bay xuyên phân nửa ra bên ngoài, rung bần bật, làm tay trưởng làng và
gia chủ sợ đến muốn vỡ cả mật.
Tiệc nhậu đến chập tối thì cả ba tên đều đã say nga ngà, lão Ngưu lại kêu
trưởng làng đến ra lệnh “Tìm mau cho bọn ta vài cô gái đẹp để hầu rượu”.
Ông già khiếp hãi nói “Ở đây mọi người đều lam lũ, quanh năm bán mặt
cho trời… nên đàn bà con gái đều đen đúa xấu xí, quê mùa cả…”.
Ngưu Đầu Đà tức giận dùng một tay nhấc bổng ông lão lên nói “Có hay
không là việc của lão, hẹn nửa giờ nữa mà không có gái đẹp hầu rượu ta sẽ
giết cả làng”. Dứt lời lão Ngưu quăng tuốt ông lão ra xa, đập mạnh xuống
đất nghe ầm một cái, hồi lâu sau ông lão mới lóp ngóp bò dậy, đi không