ĐẤU CHIẾN THẮNG PHẬT - Trang 180

Daihongcat

Đấu chiến thắng Phật

- 37 -

Khi Hải Vực Vô Ngân tỉnh lại thì đã hơn nửa tuần trăng, nàng nghe Lữ
Hương kể hết sự tình liền nói với Tiêu Vong Trần “Lần này ta may mắn
thoát chết là nhờ ngươi cứu, ơn này có dịp ta sẽ đền đáp”

Tiêu Vong Trần lạnh nhạt nói “Cô không cần phải đền ơn ta, chẳng qua là
lúc đó ta chỉ muốn thử xem có thật là Kim Cang Thần Công không gì
xuyên thủng”.

Hải Vực Vô Ngân nói “Dù sao đi nữa thì cũng nhờ đó mà ta thoát chết…
hơn nũa trước đây ta với ngươi ở hai chiến tuyến, vốn dĩ là hai kẻ thù”.
Tiêu Vong Trần lầm lỳ nói “Trên đời này không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh
viễn, cùng là một người nhưng ở khúc sông này thì là kẻ thù nhưng qua
một khúc sông khác lại trở thành bạn bè… Tương tự như thế, có người lúc
này là bạn bè thân thiết nhưng qua một khúc ngoặt nào đó lại trở thành kẻ
thù không đội trời chung… Ta và cô cũng vậy, trước đây tuy ở hai chiến
tuyến nhưng bây giờ hy vọng cô sẽ xem ta là bạn bè”.

Hải Vực Vô Ngân nói “Ta giờ đây là một con người tự do, luôn sẵn sàng
kết giao với mọi anh hùng trong thiên hạ”.
Lữ Hương cũng nói “Tiểu nữ cũng muốn được như vậy”.
Hải Vực Vô Ngân tỏ ra hân hoan, nàng nói “Tiểu muội đã có công săn sóc
ta, chúng ta sẽ kết giao thành hai chị em”.

Lữ Hương lấy thanh Tử kim đao đưa cho Hải Vực Vô Ngân, nàng vui
mừng cầm lấy và nói “Ở Bích Ngọc Thành ta đã mất Phượng Hoàng Lửa
và Hoắc Tổng Quản, chỉ còn Tử kim đao là vẫn mãi ở bên ta”. Nàng nghĩ
đến Vương Việt, nhớ đến chuyện chàng hay múa kiếm bên bờ biển nên
cũng muốn bắt chước…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.