Biển hôm nay thật đẹp, nhuộm một màu tím sẫm, làn gió thổi từ xa khơi
mang theo vị mặn và và hương vị tự do thật nồng nàn. Hải Vực Vô Ngân
ngửa mặt đón từng ngọn gió, nàng phóng mình trên từng con sóng, tay
vung Tử kim đao thành từng luồng sáng tím lấp lánh.
Đang vẫy vùng theo từng đường đao bỗng nàng nghe một giọng nói trầm
trầm “Đao pháp cao thâm lắm, uy lực rất mạnh mẽ…”. Hải Vực Vô Ngân
nhìn lại thì thấy đã có một đoàn người đứng bên bờ biển, người vừa nói là
một lão già mặc chiếc áo bào màu xanh, có mái tóc bạc với hai hàng mai
uốn cong nom rất đẹp.
Nàng nói “Không dám… túc hạ quá khen…”
Lão già nói “Lão phu là Thanh Nam Lữ Hà, có việc phải đi ngang qua
đây”.
Thanh Nam Lữ Hà bảo chủ của Thanh Nam Bảo, trong thập bảo xếp ở vị trí
thứ hai về tài lực cũng như vật lực, chỉ dưới có Thần Long Bảo, riêng tham
vọng bá chủ thì có thể xếp vào hàng thứ nhất.
Lão già nói tiếp “Không ngờ trên bãi biển này lại được chứng kiến một thứ
đao pháp dũng mãnh như vậy. Nữ hiệp có phải là Hải Vực Vô Ngân lừng
lẫy trên chốn giang hồ”.
Lão đã biết tỏng tòng tong từ lâu nhưng vẫn làm như chưa biết gì, cuộc hẹn
giữa lão và Đại Hùng Tinh, Hồng Đại Hải để mưu tính lật đổ Thành Đỏ đã
thất bại. Thanh Nam Lữ Hà lập tức xoay cán cờ, từ chống lại chuyển qua
thần phục.
Tiêu Vong Trần lạnh lùng nói “Kẻ nào chống lại Thành Đỏ tất phải chết, kẻ
nào thần phục sẽ được nâng đỡ về mọi mặt”.
Y vẫn ngồi bên chiếc bàn trong góc khuất, còn bọn Thanh Nam Bảo thì
đứng đầy cả phòng. Lữ Hà hạ giọng nói “Thanh Nam Bảo nhất quyết một
lòng đứng về phía Thành Đỏ, không dám từ nan bất cứ việc gì”. Lữ Hương
cũng đứng bên cạnh, cô ta đã thay bộ váy màu thiên thanh tuyệt đẹp với
những viên ngọc trai lấp lánh, khoe bộ ngực đồ sộ hướng về Tiêu Vong
Trần nhưng gã này dường như làm bằng… gỗ, chẳng buồn nhìn đến. Suốt
nửa tháng nay cô ta tìm mọi cách để ve vãn Tiêu Vong Trần nhưng đều thất
bại.