ĐẤU CHIẾN THẮNG PHẬT - Trang 202

vũ khí đó”.
Bây giờ chàng không còn cần đến vũ khí nữa, chàng đột nhiên cảm thấy
một cách rõ ràng nhất sự ngắn ngủi của một kiếp người và đã hiểu thế nào
là Vô tâm kiếm “Tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn
ly điên đảo mộng tưởng cứu kính niết bàn…”.
Hư Ảnh Bạch Hạc thất bại
bởi vì ông ta luẩn quẩn trong cái Tâm, ông ta đã tìm được gì ? tìm được
Tâm nào? Tâm tham, Tâm giận hay Tâm si? Tâm quá khứ, Tâm hiện tại
hay Tâm vị lai. Tâm quá khứ không còn, Tâm vị lai chưa có, Tâm hiện tại
thì không trú…

Khi trở nên Vô Tâm, chàng đã hiểu thế nào là Vô hình kiếm khí…

Khi đứng trước pho tượng đá, Vương Việt đột nhiên nhận ra là mình hầu
như không hề biết gì về nhà sư cả, chàng chưa bao giờ biết ông là ai, ông từ
đâu tới và bây giờ thì cũng không biết ông đã đi về đâu ? Ông đã về cõi
Niết Bàn hay quay trở lại cõi Ta bà để tiếp tục cứu khổ, cứu nạn ?

Nhưng chàng không thắc mắc về điều đó… Vương Việt cởi bỏ bộ võ phục
màu đen vẫn theo chàng bấy lâu nay, khoác tấm áo cà sa đã bạc màu lên
người, tay ôm lấy bình bát… đó là tất cả những gì nhà sư già đã để lại…
chàng biết rằng đó chính là con đường của mình, đến một lúc nào đó chàng
sẽ quên đi tất cả, quên đi cái làng chài nhỏ bé bên bờ biển, quên đi bé gái,
quên đi Hải Vực Vô Ngân, quên đi cái tên Vương Việt và chính mình là
ai…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.