ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 485

Nàng than thở: "Ôn thái y, thân thể của ta sao ta lại không biết chứ? Lúc

trước tuy có hơi yếu, nhưng bây giờ đừng nói yếu đuối, sợ rằng đã thành
rắn chắc rồi. . . . . . Ta không hi vọng sau khi sinh hạ hoàng nhi, lại trở
thành một mẫu thân khó coi, ý tốt của Ôn thái y ta nhận, nhưng thuốc này. .
. . . . vẫn nên thôi đi."

Ôn thái y còn muốn mở miệng nói nữa, lại nghe ngoài cửa truyền đến

tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Ái phi đang ngầm oán
trẫm là một hoàng thượng trông mặt mà bắt hình dong sao?"

Ôn thái y kinh hoảng, bàn tay run rẩy, thiếu chút nữa ném đổ chén thuốc,

vội vàng khom người hành lễ: "Hạ quan tham kiến hoàng thượng!"

Lục Khê cũng cúi người: "Tần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Ánh mắt lại nhẹ nhàng nghiêng nhìn chén thuốc thiếu chút nữa bị bể kia,

trong mắt thoáng qua nét tiếc hận, thấy nàng lộ ra vẻ trẻ con như thế, đầu óc
căng thẳng mấy ngày nay của Minh Uyên cũng giãn ra: "Bây giờ thân thể ái
phi nặng nề, không cần giữ lễ tiết."

Hắn đỡ Lục Khê dậy, lại nghe người trong lòng u oán nói: "Hoàng

thượng đang chê tần thiếp mập sao?"

Hắn cười ha ha: "Ái phi suy nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ nói là bây giờ trong

bụng ái phi đã có thêm hoàng nhi, thân thể tất nhiên là nặng hơn."

Tay hắn nâng cổ tay nàng, bàn tay trắng muốt như ngọc quả thật đẫy đà

không ít, cảm xúc nhẵn nhụi mềm mại khiến cho người ta yêu thích không
muốn buông tay, gò má mượt mà cũng làm nhan sắc nàng thêm mấy phần
kiều diễm.

Nữ tử đẫy đà quả nhiên có một loại ý vị khác hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.