và các ngân hàng khác giảm đi đáng kể các hoạt động tạo thị trường của
mình hoặc rút hoàn toàn khỏi ngành kinh doanh này.
Tương tự, có rất ít ý nghĩa đối với một tổ chức đề nghị làm giá từ
London, Geneva, và Zurich, mà Credit Suisse từng làm trước khi rút khỏi
ngành này gần như hoàn toàn trong năm 2001. London trở thành trung tâm
vượt trội không cần phải bàn cãi đối với các giao dịch ở châu Âu. Tuy
nhiên, trong các thị trường trầm lắng, vấn đề lại chuyển sang phần tiết kiệm
phí tổn từ việc hợp lý hóa các hoạt động giữa châu Âu và Mỹ. Liệu điều đó
có ý nghĩa khi có hai đội giao dịch hoàn thiện ở London và New York trong
bối cảnh sự khác biệt về thời gian chỉ là 5 giờ? Cụ thể là khi COMEX (xem
Chương 7 về những giao dịch trao đổi) đóng cửa lúc 14 giờ 30 phút và cũng
là lúc đóng cửa ngày giao dịch. Đối với nhiều ngân hàng, giải pháp thật đơn
giản: London nên là trung tâm cho cả hai múi giờ và có thời gian làm việc
dài hơn. Rõ ràng, giờ điều này tương đối dễ dàng với New York/COMEX
khi đóng cửa lúc 13 giờ 30 phút giờ địa phương, vì vậy cho phép các nhà
giao dịch London rời khỏi đây vào lúc 18 giờ 30 phút theo giờ của họ.
Tôi sống và làm việc ở tất cả các trung tâm giao dịch vàng lớn. Mỗi
trung tâm có những quy ước, khách hàng và đôi khi là những nhà làm giá
khác nhau. Tuy nhiên, cũng có nhiều nét tương đồng. Ngoài những trường
hợp ngoại lệ tại mỗi quốc gia cụ thể, tôi muốn xem xét những điểm tương
đồng. Về điều này, tôi chủ yếu sẽ nói đến London, không phải bởi vì đây là
nơi tôi được bố trí mà vì nó nằm giữa châu Á và Mỹ, đồng thời là địa điểm
mà vàng “giao hoán” (xem chi tiết hơn ở phần cuối chương này).
Hiệp hội thị trường vàng London (LBMA) xác định thị trường London
là “thị trường bán sỉ, nơi số lượng được các khách hàng giao dịch tối thiểu ở
mức 1.000 ounce vàng và 50.000 ounce bạc. Nó là thị trường giao dịch
OTC (giao dịch trực tiếp), không phải là thị trường trao đổi”.