DẠY CON LÀM GIÀU - TẬP 2 - Trang 10

CHƯƠNG 1

Tại sao anh không

kiếm lấy một công việc?

Vào năm 1985, Kim- vợ tôi và tôi không có nhà để ở. Chúng tôi đều bị thất
nghiệp và chẳng còn một đồng xu nào trong tài khoản tiết kiệm của mình. Thẻ
tín dụng đã bị xài hết mức. Chúng tôi phải ngủ qua đêm trong một chiếc xe
Toyota sờn nâu cũ kỹ. Khi đến ngày cuối cùng của tuần nọ, chúng tôi bắt đầu
thấm thía thực tế phũ phàng trước mắt mình, luôn bị dằn vặt bởi những câu
hỏi chúng tôi là ai, đang làm gì và cuộc đời của chúng tôi sẽ trôi về đâu.

Tình trạng vô gia cư của chúng tôi kéo dài thêm hai tuần. Cuối cùng, một

người bạn thông cảm với tình hình tài chánh thê thảm của chúng tôi đã cho
chúng tôi về ở trong một căn phòng ở tầng hầm dưới nhà cô. Chúng tôi cư trú
ở đó trong suốt chín tháng trời ròng rã.

Chúng tôi giữ kín chuyện của mình với mọi người. Vợ tôi và tôi cố giữ bề

ngoài trông thật bình thường. Cho đến khi bạn bè và gia đình biết cảnh ngộ
khốn khổ của chúng tôi, câu hỏi đầu tiên của họ luôn là: ”Tại sao anh không
kiếm lấy một công việc?”

Lúc đầu tôi còn cố giải thích, nhưng riết rồi chúng tôi thấy không đủ khả

năng lý giải nguyên nhân của mình với mọi người. Đối với một người coi trọng
công ăn việc làm, thật khó lòng giải thích cho người ấy hiểu lý do tại sao mình
không muốn kiếm việc làm.

Dĩ nhiên, chúng tôi cũng phải làm thêm một vài công việc tạp nhạp đây

đó, nhưng những đồng tiền cỏn con đó chỉ cốt để làm no lòng bao tử của mình
và đổ xăng đi lại. Những đồng lương ít ỏi ấy chúng tôi coi chúng chẳng khác
nào như những lít xăng đẩy chúng tôi theo đuổi mục tiêu duy nhất của mình.
Tôi phải thừa nhận rằng trong những tháng năm đầy hoài nghi dằn vặt đó, ý
tưởng về một việc làm ổn định, an toàn với một đồng lương khấm khá thật hết
sức cám dỗ với chúng tôi. Nhưng bởi vì sự bảo đảm việc làm không phải là
những gì chúng tôi tìm kiếm, nên chúng tôi phải vật lộn hàng ngày trên bờ vực
tiền bạc gian nan đó.

Năm đó, năm 1985 là năm khốn khó nhất trong cuộc đời của chúng tôi,

và dai dẳng như cả thế kỷ. Người nào nói tiền bạc không quan trọng chắc chắn
người ấy chưa bao giờ nếm mùi không có tiền bạc trong một khoảng thời gian
dài. Kim và tôi cứ liên tục cãi vã và tranh luận. Sợ hãi, lo âu về một tương lai
mờ mịt và cái đói gặm nhấm hợp lại càng làm tăng kịch tính cảm xúc của con
người, khiến chúng ta thường xuyên gây gổ với người thương yêu chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.