ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 109

tôi là bạn của ông chủ Vương Điền Lâm, một cô gái đang mang thương tích
đầy mình, rất đáng thương, đoán chừng bọn họ đã bỏ luôn không thèm làm.

Tôi nghĩ đến tâm trạng điên tiết trước đây khi bị Ngô Cứ Lam nói mình

nấu cơm rất khó ăn, thì hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Nhưng bình tĩnh suy xét lại, tôi và Ngô Cứ Lam hiện tại là người cùng một
nhà, nên sẽ không cảm thấy hắn có gì sai. Những công nhân này làm không
tốt, nói không hay, chẳng lẽ không để người ta có ý kiến? Ngô Cứ Lam tuy
rằng nói chuyện sắc bén, nhưng mấy lời hắn nói đều là sự thật, giống như
hắn ghét tôi nấu ăn, sau khi hắn nói xong, tôi liền nhận thấy quả thật mình
nấu ăn không giỏi!

Nhưng cho dù trong lòng tôi phần nhiều đứng về phía Ngô Cứ Lam, cũng

không dám thành thật nói thẳng ra là nhóm công nhân tay nghề kém. Chỉ có
thể để Ngô Cứ Lam đeo mặt đen, tôi đeo mặt đỏ, hắn đánh gậy, thì tôi cho
táo (5.1).

(5.1) Mặt đen là làm người ác, mặt đỏ là làm kẻ xấu hổ biết lỗi. Câu trên

có nghĩa là một người đánh một người xoa.

Tôi luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, nhỏ nhẹ bảo nhóm công nhân

thông cảm cho kẻ “không hiểu chuyện” Ngô Cứ Lam một chút, vì giảm bớt
lửa giận của mọi người, tôi còn chủ động xuất tiền túi bao họ bữa cơm trưa.

Tôi không giải thích tâm trạng đang rối tinh rối mù của mình cho Ngô Cứ

Lam nghe, chỉ đưa tiền cho hắn, nói với hắn, trưa nay muốn mời nhóm công
nhân ăn bữa cơm, bảo hắn đi mua thức ăn nhiều hơn một chút.

Ngô Cứ Lam từ lâu đã không còn giống như người làm, mặt mũi so với

tôi lớn hơn nhiều, nhưng chỉ cần là làm việc, hắn đều cực kỳ nghiêm túc.
Tôi sai bảo, hắn liền nghe theo, cũng không có nghi ngờ gì.

Đúng như tôi dự đoán, Ngô Cứ Lam không phải bởi vì nấu cơm cho

nhóm công nhân, mà làm thức ăn qua loa, hay thêm bớt chút ít đồ ăn, hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.