ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 26

khắc, mỗi một nhớ mong, bi thương sẽ từ từ trào dâng trong lòng.

Tôi âm thầm khóc, vài lần dùng sức lau đi nước mắt, muốn mỉm cười.

Nếu đã không có ai lau nước mắt cho tôi, không có ai đau lòng vì tôi, thì tôi
phải tự đi đối mặt với tất cả. Nhưng mỗi một lần cố gắng mỉm cười thì nụ
cười đó nhất định phải bị nước mắt xua tan đi mới thôi.

Tôi khóc đến nỗi đứng không vững, chân mềm nhũn ngồi xổm trên mặt

đất, tôi gắt gao cắn chặt răng, gắt gao ôm lấy chính mình, muốn cho mình
có chút sức lực chịu đựng và an ủi, nhưng nhìn căn nhà trước mắt, nghĩ đến
người chủ thực sự đã không còn ở đó nữa, nước mắt giống như cơn mưa rả
rít, cứ rơi mãi rơi mãi.

Tôi vẫn khóc, cứ khóc, giống như phải khóc cho đến hết đời.

Đột nhiên, một đám hoa Rồng Nhã Châu bay đến trước mặt tôi, giống

như có một đứa bé cố gắng bật cười thật khôi hài, từ trên không trung lộn
nhào vài cái, nhảy bổ vào lòng tôi.

Tôi lập tức ngừng khóc, nhìn chằm chằm, đó là một quả cầu hoa làm từ

hoa Rồng Nhã Châu, lá cây làm khung, những đóa hoa trang trí bên ngoài,
nhỏ nhắn, cầm rất vừa tay, lại cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.

Tôi quên mất đau buồn, nhịn không được, cầm lên, đang muốn quan sát

thật kỹ, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề khác: quả cầu hoa này từ đâu bay tới
đây?

Giống như một cái máy, tôi từ từ nghiêng đầu cứng ngắc quay sang nơi

khác, nhìn về hướng quả cầu hoa bay tới. Gã đàn ông kia… Hắn đã thấy tất
cả… tâm tư giấu kín bấy lâu nay, lúc yếu đuối nhất, đau khổ nhất, lúc mất
hình tượng nhất…

Hắn lẳng lặng nhìn tôi, trầm mặc không nói; tôi xấu hổ tức giận, đại não

bỗng nhiên như bị xóa sạch, cũng không thể nói được câu nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.