ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 24

nhưng đến khi nó trừng mắt lạnh nhạt, thật sự không thua một gã đàn ông,
nếu ở thời cổ đại, nó có thể đã được ra trận giết giặc.

Thẩm Dương Huy hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nói: “Mày đánh mẹ tao

trước, tao mới đánh mày.”

Mẹ kế lập tức đứng lên, vui sướng khi thấy kẻ gặp họa, nói: “Đánh người

sẽ bị người đánh lại!” Bà ta lôi cánh tay của con trai hướng ra cửa, “Chúng
ta đi!”

Tôi không cam lòng, nên dùng sức giữ chặt cái va li, muốn ngăn bọn họ

lại. Mẹ kế tôi không còn khách sáo nữa, bà ta dùng giày cao gót đá vào
cánh tay của tôi, tôi đau thấu tim, liền buông lỏng cánh tay, chỉ có thể trơ
mắt nhìn bọn họ đi về phía cổng.

Ba tôi khom người đỡ tôi dậy, “Tiểu La, con đừng để bụng, Dương Huy

là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Con nhường cái gương cho Dương Huy đi,
nó cũng là con cháu của Thẩm gia, dù sao con chỉ là con gái, sớm hay muộn
gì cũng là người ngoài.”

Tôi cố gắng nhịn đau, một tiếng cũng không nói ra.

Ba tôi rất hiểu từ nhỏ tôi đã là một đứa cứng rắn, không phải là loại để

người ta xem thường, ông vịn vào vai tôi, nghiêm túc nói: “Tiểu La, ba biết
con lo lắng cái gì, không phải chỉ có một mình con là họ Thẩm, con yên
tâm, cái gương đồng đó ba nhất định sẽ bảo Dương Huy bảo quản thật tốt,
tuyệt đối không bán đi!”

Tôi nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống với ánh mắt của ông nội kia khoảng

vài giây, sau đó chậm rãi nhìn xuống.

Ba tôi như trút được gánh nặng, còn muốn nói thêm vài câu, mẹ kế đã lớn

tiếng gọi tới, “Thẩm Hải Sinh, anh mà còn ngồi đó thì ở lại luôn đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.