ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 361

Rõ ràng chỉ là một thành phố xa lạ, nhưng bởi vì yêu một người, ngay cả

cảm giác đối với một thành phố cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Đáng tiếc, xã hội hiện đại không giống với xã hội của hơn một trăm năm

trước, mua một tấm vé là có thể đi từ đại lục này đến đại lục khác, nếu
không tôi cũng thật sự muốn cùng Ngô Cứ Lam du ngoạn một chút ở thành
phố này.

Tôi đột nhiên hỏi: “New York những năm 1880 chắc không giống như

bây giờ?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Thật sự không giống. Nhưng lúc đó dường như nó là

một quốc gia chưa có lịch sử, cho nên đặc biệt chú trọng đến việc bảo tồn
lịch sử. Rất nhiều kiến trúc thời bấy giờ vẫn còn được bảo tồn đến ngày
nay, nếu cô hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi xem.”

Giang Dịch Thịnh lấy làm lạ, hỏi: “Tiểu La, em có hứng thú với lịch sử

thành phố New York từ khi nào vậy?”

Tôi che dấu uống thêm một hớp rượu sâm banh, “Chỉ là thuận miệng hỏi

chơi thôi.”

Tài xế lái xe đi qua một nơi rợp bóng mát, cây cỏ um tùm, có không ít

gốc cây hẳn là đến mấy trăm tuổi, thân cây thô to, tán cây đồ sộ. Ở nơi đô
thị có nhiều tòa nhà cao tầng mọc san sát, đột nhiên xuất hiện một nơi cây
cỏ tươi tốt, hoa thơm nở rộ, tôi và Giang Dịch Thịnh không khỏi tò mò
ngắm nhìn.

Vu Tịnh Tịnh giới thiệu: “Đây là Công Viên Trung Tâm (13.4) nổi tiếng,

thành lập từ năm 1857, là công viên cây xanh đầu tiên của người Mỹ, năm
đó, những khu đất xung quanh đây đều không đáng giá, hiện tại…” Vu Tịnh
Tịnh cau mày, giọng nói giống như từ mũi thở ra, “Ngoại trừ chính phủ và
cơ quan nhà nước, chỉ có giới thượng lưu mới có thể có nhà quan sát được
Công Viên Trung Tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.