ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 436

Tôi nhớ đến một ít tư liệu, liền tò mò hỏi: “Trong sách có nói khi người

cá khóc, nước mắt sẽ biến thành những viên trân châu, có đúng như vậy
không?”

Ngô Cứ Lam nói: “Hình như là thật.”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Hình như? Anh cũng không biết sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Em nghĩ bọn anh giống như loài người các em muốn

khóc là khóc sao? Loài người và cá heo giống nhau, đều có tuyến lệ; nhưng
người cá thì giống vượn, khỉ vá cá voi, căn bản không có tuyến lệ.”

Tôi không hiểu hỏi: “Cá heo có tuyến lệ, loài người là họ hàng gần với

vượn và khỉ, mà bọn chúng không có tuyến lệ sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Có rất nhiều nhà sinh vật học cũng chưa giải thích

được, vẫn đang nghiên cứu. Bởi vì không có tuyến lệ, người cá dường như
cả đời sẽ không khóc lần nào, anh cũng chưa chính mắt trông thấy người cá
khóc, chỉ nghe trưởng bối ở trong tộc có nhắc đến, hình như là thật.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Cứ Lam: “Không có tuyến lệ,

vậy làm sao có thể khóc ra trân châu?”

Ngô Cứ Lam búng ngón tay vào trán của tôi một cái, buồn cười nói:

“Trước giờ anh chưa có khóc, làm sao biết được? Trưởng bối nói phải là
đau khổ thương tâm đến tột cùng, anh vẫn chưa nghĩ ra loại cảm giác đó
như thế nào.”

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Ngô Cứ Lam đã sống hơn một ngàn

năm, đã từng bị người ta phản bội hãm hại, cũng đã từng bị thú dữ trong
thiên nhiên sát thương, đã nhìn thấy vô số lần sinh ly tử biệt, mặc kệ là đau
khổ hay thương tâm đều xem như đã từng trải qua, nhưng vẫn chưa nhỏ một
giọt nước mắt nào, không chừng nếu có tuyến lệ, chỉ sợ hắn cũng không thể
khóc được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.