ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 47

Cứ Lam, nói: “Tôi tính toán sửa sang thành nhà trọ để kinh doanh, một
người khẳng định không thể làm được, nên tôi muốn giữ anh ở lại.”

Bí mật nhỏ giấu kín ở trong lòng bấy lâu nay, lần đầu tiên chia sẻ với

người khác, tôi có chút xúc động khác thường, nhịn không được, liền nói:
“Ngày đó khi trở về, tôi đã quyết định không đi đâu nữa. Cho dù Bắc Kinh
có lớn thế nào, có phồn thịnh ra sao, đều không liên quan gì đến tôi, nếu tôi
ở đó thì mãi mãi chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, mà đời này tôi đã nếm đủ hương vị
của ăn nhờ ở đậu rồi, cho dù có khổ cực một chút, tôi cũng muốn trở về
nhà.”

Sau khi nói xong, tôi mới cảm thấy chính mình dường như thân thiết hơi

quá với người mới quen này, nói có hơi nhiều, nên trở nên lập lờ, liền
chuyển sang đề tài khác, giả bộ nghiêm túc, nói: “Nhà này đi lại không
được thuận tiện, cách biển khá xa, đương nhiên không phải là tâm điểm của
du khách, nên tôi muốn lấy cái đặc sắc đặc thù để thu hút, sau khi có danh
tiếng, tự nhiên sẽ có khách hiếu kỳ mà đến. Về sau, tôi chính là bà chủ của
nhà trọ, anh là người phục vụ ở đây, tôi dựa vào đầu óc để kiếm cơm, anh
dựa vào thể lực để kiếm cháo, cho nên, cuộc sống sau này tốt hay xấu đều
phải nhờ đến anh…”

Tôi đột nhiên có chút lo lắng, nhà trọ còn chưa khai trương liền muốn

dọa cho tên phục vụ miễn phí này chạy mất dép, nên vội vàng nói: “Đương
nhiên, một cái nhà trọ không phải là công trình kiến trúc gì, cũng không
phải quản lý đến mệt chết, chỉ cần chăm chỉ một chút là được rồi.”

Ngô Cứ Lam “Ừ” một tiếng tỏ vẻ hiểu được, “Tôi ngủ ở đâu?”

Tôi nói: “À, Chờ một chút.” Điều này tôi đã nhiều lần tự hỏi, xây dựng

nhà trọ, theo lý mà nói, hẳn là phải để hắn ngủ ở thư phòng dưới lầu một,
mấy phòng ở trên lầu để dành cho khách thuê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.