ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 482

Cánh tay của hắn ôm thắt lưng của tôi thật chặt, bờ môi dán sát vào môi

của tôi, đôi mắt màu lam nhìn tôi, dường như muốn an ủi: Đừng sợ! Đừng
sợ! Anh ở đây!

Thời khắc này, tôi đang ở dưới đáy biển, toàn thân trên dưới, từ đầu đến

chân đều bị nước biển bao quanh. Nhưng cũng ở trong lồng ngực ấm áp
nhất trên thế giới này, dưỡng khí cuồn cuộn không dứt từ môi của hắn
truyền đến môi của tôi. Tôi nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ, không còn cảm
giác ghẹt thở đáng sợ trong ký ức, cũng không còn bóng tối của cái chết
khủng khiếp của trước kia, da thịt tiếp xúc, khắng khích, trái lại khiến cho
tôi có được loại cảm giác dịu dàng rung động không nói nên lời.

Tôi nhịn không được vươn tay, ôm cổ Ngô Cứ Lam.

Hắn biết tôi đã bình tĩnh trở lại, một tay đặt lên đỉnh đầu của tôi, một tay

ôm chặt lấy tôi, đột nhiên tăng tốc hướng lên. Bởi vì tốc độ quá nhanh,
dòng nước xẹt qua người trở nên cứng rắn sắc bén, da thịt lộ ra bên ngoài bị
quét trúng, chỉ cảm giác được trên da giống như bị cắt sâu đau đớn. Nếu
không phải nhờ bàn tay của hắn đặt trên đỉnh đầu, giúp tôi cản bớt đi một
phần lực, chắc chắc cảm giác của tôi sẽ càng thêm đau đớn.

“Ào” một tiếng, Ngô Cứ Lam mang tôi nhảy vọt lên khỏi mặt biển.

Tôi vội vàng nhìn ra xung quanh, thị lực đã trở lại, thuyền của Chu Bất

Văn bọn họ đã không còn nhìn thấy rõ, một vầng trăng tròn với ánh sáng
vàng lấp lánh, cùng với mặt biển bao la vây quanh chúng tôi.

Trốn thoát an toàn rồi !

Tôi nhịn không được cười ha ha khoái trá!

Ngô Cứ Lam gõ lên đỉnh đầu của tôi, “Còn cười được! Nước biển lạnh

như vậy mà em dám nhảy xuống! Hoàn toàn không muốn sống nữa rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.