CHƯƠNG 22. Đưa phương pháp vào
hành động
Hành động tích cực nhất mà bạn có thể làm là giúp mọi người tập trung vào
những gì họ muốn.
Brian D. Biro
Josh Colwell và những cái trống. Đây là câu chuyện hay về việc áp dụng các
nguyên tắc, các phương pháp vào thực hành.
Josh Colwell là cháu trai tôi. Cha cậu bé là Dan, anh rể tôi, đã qua đời đột
ngột do một cơn đau tim hồi tháng 10 năm 2001. Lúc đó, Josh mới chỉ mười
hai tuổi, và như bạn có thể hình dung, cậu bé đã phải trải qua mất mát vô
cùng đau thương.
Tôi có thể giúp được gì cho đứa trẻ này khi mà cậu bé sống ở Grass Valley
cách xa tôi bảy nghìn km về phía bắc? Tôi đã rất lo lắng cho cậu bé.
Tôi mời Josh đến sống với chúng tôi ở Camarillo một thời gian, nghĩ rằng đi
thật xa có thể sẽ tốt cho cậu bé. Trong suốt thời gian đó, tôi đã đưa Josh vào
phòng nhạc của mình. Mike và Bob lại trở về nhà sau giải thi đấu ATP cùng
thời điểm đó, vì vậy chúng tôi chơi một bản nhạc khoảng 20 phút dành cho
Josh. Josh đã thật sự vui vẻ khi lắng nghe.
Khi Mike và Bob chơi xong, tôi nói: “Nào Josh, cầm lấy những cái dùi này và
nhảy lên trên ghế đánh trống kia đi”.
Một cách vui vẻ, từng chút một, sau hai ngày tiếp theo, chúng tôi chơi quanh
quẩn với những cái trống. Ban đầu, Josh thể hiện sự thất vọng, nhưng tôi vẫn
cố làm cho cậu bé vui và giúp cậu bé tiến đến cùng. Sau vài ngày, cậu bé đã
có thể chơi những bài cơ bản của Rock’n’Roll một cách thành thạo.
Khi Josh quay trở về Grass Valley, tôi đã đưa cho mẹ cậu bé vài cái trống và
hướng dẫn cô ấy gọi điện thoại trong bán kính khoảng 80 km để tìm một giáo
viên dạy trống nhiệt tình và vui vẻ. Cô ấy đã tìm được một thầy giáo tên là