ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 4

Chương 1

G

ần như không có gì. Tựa một vết chích côn trùng thoạt tiên tưởng rất

nhẹ. Ít ra đó cũng là điều ta tự nhủ thầm để trấn an bản thân. Điện thoại nhà
Jean Daragane đổ chuông vào khoảng bốn giờ chiều, trong căn phòng mà
ông gọi là “văn phòng”. Ông đang thiu thiu trên chiếc tràng kỷ đặt ở góc
phòng, khuất khỏi ánh mặt trời. Và những hồi chuông đã lâu lắm rồi ông
mất thói quen nghe thấy cứ đổ mãi không thôi. Sao lại dai dẳng thế nhỉ? Ở
bên kia đầu dây, chắc ai đó đã quên cúp máy. Rốt cuộc, ông đứng dậy đi về
phía phòng nằm gần cửa sổ, nơi nắng chiếu gay gắt.

“Tôi muốn nói chuyện với ông Jean Daragane.”
Một giọng nói uể oải và đe dọa. Cảm giác đầu tiên trong ông là vậy.
“Ông Daragane ạ? Ông nghe tôi nói không đấy?”
Daragane muốn cúp máy. Nhưng ích gì chứ?
Chuông sẽ lại tiếp tục đổ mà chẳng bao giờ chịu ngừng. Trừ phi là, cắt

đứt phăng dây điện thoại...

“Tôi đây.
— Là chuyện liên quan đến cuốn sổ địa chỉ của ông, thưa ông.”
Ông làm mất cuốn sổ đó hồi tháng trước, trên một chuyến tàu đưa ông

đến Côte d’Azur. Mà đúng là chỉ có thể trên chuyến tàu ấy. Chắc cuốn sổ
địa chỉ đã rơi khỏi túi áo vest lúc ông lấy vé từ đó ra để trình người soát vé.

“Tôi tìm được một cuốn sổ địa chỉ mang tên ông.”
Trên bìa sổ màu xám có ghi: TRONG TRƯỜNG HỢP THẤT LẠC,

XIN TRẢ CUỐN SỔ VỀ. Và Daragane, một ngày nào đó, đã hết sức máy
móc ghi tên, địa chỉ và số điện thoại của mình lên.

“Tôi sẽ mang sổ đến tận nhà cho ông. Tùy ông chọn ngày giờ.”
Đúng, rõ ràng là một giọng nói uể oải và đe dọa. Thậm chí, Daragane

nghĩ, là giọng của một kẻ tống tiền.

“Tôi thích ta gặp nhau bên ngoài hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.