ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 107

Nhìn bóng dáng Úy Như Tuyết sắp biến mất tại góc tường phía trước,

hắn vội vàng thả ly rượu trong tay xuống, đưa tay vẫy một người hầu, ghé
vào lỗ tay hắn nói nhỏ vài câu.

Người hầu kia đi xuống lầu, lặng lẽ đi theo sau lưng Úy Như Tuyết.

——

Bên kia, Úy Tuệ gọi rách cổ họng, cũng không có người trả lời, không

khỏi nhụt chí, lại nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm trong sách, tâm càng xám như
tro, ngồi trên đất hết hy vọng, nếu như ai dám khi nhục nàng, cùng lắm thì
cá chết lưới rách, mười tám năm sau nàng lại là một nữ hán tử.

Nhưng không có đường phố âm u yên lặng như trong tưởng tượng, cỗ

kiệu đã rơi vào trong một viện rộng gọn gàng sạch sẽ.

Chẳng qua là, mấy gian phòng ở thoạt nhìn không tệ kia, cũng không

có phần của nàng, nàng bị đưa trực tiếp đến kho củi nằm trong một góc sân
nhỏ.

Bên trong ngoại trừ mấy bó củi sắp mục ra, thật sự không có vật gì

khác, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

“Này, các ngươi muốn giam lỏng bổn tiểu thư sao?” Bị bụi bặm bên

trong kho chứa củi làm cho sặc đau cổ họng, tiếng kêu của Úy Tuệ nghe có
vẻ khàn, trong lòng lại càng căm tức không thôi, nhưng những người này
cũng chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ sợ không có lời nói của Đại tướng quân
kia, bọn họ sẽ không thả người.

Nhớ lại, trong lòng Úy Tuệ không có một chút hảo cảm với tên kia.

Phi, thiệt thòi nàng liếc mắt một cái thấy hắn, lại cảm thấy thân thiết,

thật giống như -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.