ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 120

Úy Tuệ nhún nhún vai: “Con cũng không biết, nhưng mà, có lẽ là do

trời tối, con nhìn nhằm, là mèo hoang cũng không chừng, ha ha.”

Lần này, mấy vị lão bá đại nương lại tin, chính là, mèo hoang thì được,

về phần hồ ly trắng, hồ ly xảo trá, đa nghi, mị hoặc, không phải là thứ tốt,
thứ này vào nhà ai, gia đình sẽ không được yên, vì vậy, mọi người không
muốn bắt nó.

“Cái này cũng không sai biệt lắm.” Đại nương trắng mập giận liếc Úy

Tuệ: “Tiểu nha đầu, nhìn ngươi đầy bụi đất, đừng chui loạn, cẩn thận gặp
phải người xấu bắt ngươi trói lại đó. Nhà ngươi ở đâu? Đại nương đưa
ngươi về nhà.”

Không phải nàng bị người xấu bắt trói lại đó sao? “Cám ơn đại nương,

nhà con không xa, tự mình trở về là được rồi, tạm biệt.”

Nói xong, nàng vẫy tay với đám người lão bá đại nương, nhấc chân rời

đi.

“Đợi đã, nha đầu, trời cũng đã tối, một cô nương gia như ngươi cứ đi

như vậy, chúng ta cũng không yên tâm. Ngươi nói nhà ngươi không xa,
chúng ta dứt khoát làm chuyện tốt, đưa ngươi một chuyến, cũng không hao
tổn gì.”

Đại nương trắng mập này cũng không tin lời Úy Tuệ nói cho lắm, bởi

vì khuôn mặt kia của nàng tuy dính đầy bụi bặm, nhưng một đôi mắt rất
sáng, rất linh động, hơn nữa vật liệu may mặc trên người nàng, gia đình
bình thường sao có thể mặc được.

Lúc đầu hỏi nàng có phải nha hoàn hay không, chẳng qua là thăm dò,

kì thực bà hoài nghi Úy Tuệ có thể là cơ thiếp của nhà này trốn ra ngoài.

Cho nên mới đề nghị đưa nàng về nhà, thứ nhất, nếu nàng không nói

dối, tự nhiên có thể trở về nhà mình, bọn họ cũng yên tâm, thứ hai, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.