“Tiểu thư, người hát bài gì vậy, thật dễ nghe.” Đào Nhi nghe giai điệu
đó thật êm tai, nhịn không được hỏi, trong lòng lại có vài phần đắc ý, là ai
nói tiểu thư nhà nàng một chữ bẻ đôi cũng không biết, vô tài vô đức chứ?
Tiểu thư hát thật dễ nghe đấy nhé.
“Nghe hay chứ? Đây là ca khúc nổi tiếng [Fur Elise]*.” Nói xong,
nàng còn vui vẻ đứng lại duỗi hai cánh tay, ưu nhã xoay vòng, vạt áo tung
bay, thoạt nhìn có vài phần tư thái xinh đẹp như thiên tiên.
*Còn gọi là “Thư gửi Elise”, một tác phẩm của Beethoven.
Đào Nhi trợn to mắt, lắp bắp nói: “Đây là tiểu thư chưa từng học qua
khiêu vũ, nếu tiểu thư nhảy, nhất định còn đẹp hơn Diêu gia tiểu thư kia
đấy.”
Úy Tuệ vừa định thốt lên chính mình biết nhảy, đột nhiên nhớ đến Đào
Nhi từng nói, nguyên chủ không những một chữ bẻ đôi cũng không biết,
cầm kỳ thi họa, tài nghệ ca múa, gì cũng không biết, quả thật là bao cỏ
trong bao cỏ.
Ai, xem ra sau này mình phải nổ lực, không thể làm bao cỏ cả đời
được, thỉnh thoảng làm sâu gạo cũng được, nhưng nếu cả đời làm sâu gạo
sẽ bị mốc meo.
Chủ tớ hai người vừa nói vừa cười đến chỗ của Thượng Quan Tễ
Nguyệt.
Mới vào tiến vào cửa viện, liền nghe thấy tiếng khóc của Úy Vân
Nhạc, không lớn, nức nức nở nở, tiếng khóc cực kì đè nén, nghe được lại
đặc biệt níu lòng người.
Úy Tuệ vội bước nhanh hơn, đẩy cửa vào, chỉ thấy tiểu nam hài nép
trong góc tường, cúi thấp đầu khóc nức nở, bên cạnh, Vân nương không
biết làm sao để dỗ dành, nhìn vẻ mặt đó, cũng sắp khóc theo.