Nghĩ tới, Diêu Ngữ Dong cười trộm trong lòng, trên mặt giả bộ vô
cùng uất ức, trong mắt phượng xinh đẹp có hơi nước, khiến cho người ta
nhìn rất đáng thương.
"Thân phận dân nữ thấp kém, không xứng thỉnh giáo Nhị tiểu thư, vừa
rồi là dân nữ đường đột, kính xin Nhị tiểu thư thứ tội."
Thân phận thấp kém, còn dám xuất hiện ở đây? Trước công chúng, lại
dám mời sủng hiến nghệ, liếc mắt đưa tình với Thái tử điện hạ, vẫn còn
không quên chèn ép lật đổ tình địch đã từng ái mộ Thái tử giống như nàng
ta.
Cô nương này có tâm cơ, chỉ là kỹ xảo biểu diễn quá kém, Úy Tuệ
không tin người ở chỗ này nhìn không ra trò hề này của nàng ta? Trừ phi là
giả bộ mù quáng.
"Diêu cô nương." Đột nhiên Úy Tuệ nhếch môi, nhẹ nhàng cười, lắc
đầu thở dài nói: "Thật là làm khó ngươi, vừa rồi rơi xuống nước, cũng
không để cho đầu óc của ngươi thanh tỉnh một chút nào sao?"
"Ngươi?" Nét mặt điềm đạm đáng yêu của Diêu Ngữ Dong hơi nứt ra,
dù sao bị người tổn hại trước mặt công chúng như vậy, cũng không phải là
chuyện vui vẻ gì, huống chi, mục đích của nàng đã đạt được.
"Nhị tiểu thư có ý gì? Vừa rồi là dân nữ nhất thời hồ đồ, không nên
không biết thân phận thỉnh giáo người, dân nữ biết sai rồi, chẳng lẽ Nhị tiểu
thư còn không buông tha dân nữ sao?"
"Lời này ngươi cũng chớ nói lung tung, đến tột cùng là người nào
buông tha người nào đây?" Úy Tuệ cười lạnh, tiếp tục nói: "Nếu Diêu cô
nương không phải thật sự hồ đồ, nên biết, thế nhân cũng truyền bản tiểu thư
là bao cỏ vô lễ, cầm kỳ thư họa đều không thông, hôm nay ngươi lại ở
trước mặt của mọi người, mời ta lên hiến nghệ, lại còn già mồm cãi láo cố