ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 293

cũng nhân cơ hội khuyên.

Khuôn mặt từ ái của Úy lão phu nhân cứng đờ trong chốc lát, cười

càng thêm miễn cưỡng, thậm chí còn mang theo tàn nhẫn: "A, a, đều là tôn
nữ ngoan của ta, biết nghĩ tới tổ mẫu rồi."

"Đúng vậy." Úy Tuệ cười càng thêm rực rỡ, phía dưới, bàn tay nhỏ

không an phận nhéo nhẹ vào lòng bàn tay của Úy Như Tuyết, nghiêng đầu
nở nụ cười đắc ý với nàng.

Úy Như Tuyết cong môi, khẽ nhướng đôi mày thanh tú.

Nhưng đợi thật lâu mà Thương ma ma cũng không thấy trở lại, xem ra

nói cho Úy Như Tuyết lễ vật thuần túy là nói dối.

Cũng may, Úy Như Tuyết cũng không thèm để ý mấy thứ này, Úy Tuệ

cũng có thứ tốt là minh châu và bức thêu, nghĩ lại giờ ở bên cạnh lão thái
thái rất không có ý nghĩa nên vội vàng cáo từ.

"Tổ mẫu, người đi đường vất vả mệt nhọc, không bằng về phòng nghỉ

ngơi trước, lúc khác Tuệ Nhi sẽ đi qua thỉnh an người."

"Con gấp như vậy là muốn đi ra ngoài sao?" Úy lão phu nhân nhìn

nàng sốt ruột đứng lên, cười bất đắc dĩ.

"Đi gặp Thái tử ca ca sao?" Úy Minh Châu sốt ruột khó nén thốt lên,

ánh mắt của Vân Phượng Kiều bên cạnh nàng cũng lóe sáng, khuôn mặt bé
nhỏ đỏ bừng.

Dù sao Úy Tuệ cũng không phải là tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng

có linh hồn hiện đại hai mươi lăm tuổi, lúc này nhìn thấu tâm tư hai tiểu cô
nương này, cười ranh mãnh, trả lời: "Thời gian không sớm rồi, nán lại nơi
này rất lâu rồi, còn chưa có đi thỉnh an nương con nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.