ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 320

Thấy bà không nói, Úy Tuệ dùng sức lắc lắc cánh tay của lão phu

nhân, chớp mắt to ngập nước, nói: "Người nói thân thể nương con yếu đuối,
còn có bệnh trong người, làm sao chịu được bị cha con giày vò quấy rối
như vậy? Con thấy không nhịn được thì khuyên mấy câu, nào biết cha nháo
càng lúc càng dữ dội hơn. Tổ mẫu người chưa thấy đâu, lúc đó cha con rất
hung ác, như hận không thể một ngụm nuốt nương của con vậy. Hu hu, con
thật sự sợ cha sẽ nuốt nương của con. Cho nên, con ngăn cha con, con ôm
lấy cha quấn lấy cha, không cho cha nuốt nương."

Nàng nói liên tục, người khác không có cơ hội nói chen vào, hơn nữa,

nàng vừa khóc vừa kêu gào, giọng nói cũng trầm bổng du dương, các loại
vẻ mặt cũng thể hiện đúng chỗ, mọi người giống như đang nghe hát hí
khúc, trong lúc này tự nhiên nghe nàng nói tiếp.

Đợi nàng nói xong, mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, từng đôi mắt

vẫn nhìn nàng chằm chằm, chỉ là, thấy lúc nàng ngậm miệng hít thở sâu,
không khỏi hỏi: "Hết rồi?"

"Hết rồi." Úy Tuệ lạnh lùng nhìn lướt qua Úy Minh Châu, hừ, thì ra

nghe nàng nói chuyện không trả tiền? Đợi lát nữa sẽ cho nha đầu này biết
lợi hại, dám để cho nàng cạo đầu làm ni cô, dám để cho nàng dìm lồng
heo?

Cuối cùng chân mày nhíu chặt của Úy lão phu nhân cũng thoáng giãn

ra, vừa muốn mở miệng, không ngờ Úy Tuệ lại oa một tiếng, ầm ĩ khiến
tim bà co rút, hoảng sợ.

"Tổ mẫu, người phải phân xử cho con. Hu hu, cha con quá khi dễ

người mà."

"Ai, ai…" Rốt cuộc lớn tuổi, chịu đựng Úy Tuệ lay động ồn ào như

vậy, ngực Úy lão phu nhân khó chịu, đầu cũng mờ mịt, vốn giỏi suy nghĩ
tính toán, lại không tự chủ được thuận theo lời nói của Úy Tuệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.