"Ở trong phòng sao?"
"Dạ." Đào Nhi gật đầu.
"Cũng không biết làm cái gì, chúng ta nói tiểu thư không có ở đây,
nàng cũng không đi, ngồi đó nửa giờ rồi." Nghĩ tới Úy Như Tuyết lạnh lùng
ngồi ở trong phòng, không nói lời nào, không uống nước, thậm chí còn
nhắm mắt lại, người khác chỉ nghĩ nàng ngủ thiếp đi, ai ngờ hơi đến gần,
nàng mở mắt ra, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, dọa người nhảy
dựng.
Vậy nên bốn nha đầu các nàng canh giữ trong phòng, giống như canh
giữ một khối băng điêu khắc, mà khối băng này lại còn mang theo cổ sát
khí khiếp người, khiến cho các nàng cũng không dám tùy tiện giống như
trước kia.
Thật may là tiểu thư trở lại, các nàng cũng coi như được giải thoát.
"Tỷ." Úy Tuệ nghe được sát thủ tỷ tỷ đến đây, hết sức vui mừng, nhấc
lên làn váy, xông vào phòng như làn khói.
Sau lưng, mấy nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, trời hôm nay sắp đổ mưa
máu sao? Thế nhưng Nhị tiểu thư lại thân thiết với Đại tiểu thư như vậy…
Trong phòng, vừa nghe tiếng la thân thiện lại có chút làm bộ, Úy Như
Tuyết đang nhắm mắt điều tức (điều hòa hơi thở), trong nháy mắt đôi mày
thanh tú nhướng lên, một đôi mắt sáng chậm rãi mở ra, chỉ thấy khuôn mặt
đỏ bừng của nha đầu Úy Tuệ đang chạy đến trước mặt mình, đoán chừng là
âm mưu dọa mình nhảy dựng, kết quả, Úy Như Tuyết thình lình mở mắt ra,
dọa nàng lui về sau.
"Ai ôi, tỷ, tỷ không ngủ à?" Úy Tuệ lui về sau hai bước, vỗ ngực cười
gượng.