"Đào Nhi, mấy người các ngươi vào đây." Tràn đầy hưng phấn, dù sao
cũng phải tìm một người nói ra mới đã ghiền, hiển nhiên sát thủ tỷ tỷ không
phải người nghe thích hợp, Úy Tuệ chỉ đành phải lùi lại mà cầu việc khác,
tìm bọn nha đầu của mình.
Nhưng Úy Như Tuyết khoát tay chặn lại: "Để cho các nàng đợi ở bên
ngoài." Đột nhiên mỉm cười thần bí khó lường: "Chẳng lẽ, ngươi không
muốn biết, đã trễ thế này, tại sao ta lại tới tìm ngươi sao?"
"Muốn chứ muốn chứ." Úy Tuệ không suy nghĩ bật thốt lên, nhưng
vừa nói ra khỏi miệng, đã hối hận đến tím cả ruột, nàng cũng nên màu mè
chút chứ.
Chỉ là, rất nhanh, nàng an ủi chính mình, đó là bởi vì Úy Tuệ nàng là
nữ nhân chính cống từ trong ra ngoài, nữ nhân đầy đầy đủ đủ, hắc hắc, dĩ
nhiên một bà nam nhân như Úy Như Tuyết có thể so sánh. (Nhiều khi
không biết Tuệ tỷ có thông minh thật ko nữa)
Úy Như Tuyết bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, hỏi: "Ngày sinh của
ngươi có phải là ngày âm tháng âm năm âm hay không?"
"Hả?" Úy Tuệ sững sờ, lắc đầu: "Ta không biết." Nàng không phải
nguyên chủ.
"Lần sau hỏi Công chúa mẫu thân của ngươi một chút." Úy Như Tuyết
dặn dò.
"A, được." Úy Tuệ không biết vì sao nàng hỏi cái này, chẳng lẽ muốn
lặng lẽ tặng quà cho mình? A phi, đầu óc của nàng hưng phấn quá độ, mới
có thể nghĩ ra mấy loại chuyện này, nếu Úy Như Tuyết có thể nghĩ đến tặng
cho nàng một món quà, nàng có thể vặn đầu xuống cho người ta làm cầu
đá.
"Nhưng mà, tỷ hỏi cái này làm gì?"