Một câu hỏi khiến sắc mặt Diêu Ngữ Dong trắng bệch, sâu trong đôi
mắt đầy nước mắt là hận ý dày đặc.
Người vây xem rối rít đưa ánh mắt về phía Diêu Ngữ Dong, ánh mắt
phức tạp, tự nhiên, những người lương thiện sẽ không nghĩ tới chuyện xảy
ra, vốn là một tay cô nương nhu nhược bày ra, chẳng qua bọn họ cảm thấy
Diêu đại tiểu thư quá hèn nhát, không thể hiện được uy nghiêm chủ tử.
Như thế, lại nhìn Úy Tuệ, đột nhiên cảm thấy Úy gia Nhị tiểu thư cũng
không quá quắt như lời đồn, ít nhất nàng xử sự không kiêu ngạo không tự
ti, những thứ khác không nói, chỉ nói chuyện hôm nay, nàng thật sự không
có khi dễ người, cho tới lúc này, cũng chỉ có bày ra sự thật nói đạo lý, làm
cho người ta cảm giác một loại hơi thở cao quý, không hổ là người xuất
thân thế gia vọng tộc.
Dừng một chút, thấy nàng không nói, Cố Nha Nha lại nói: ''Tạm thời
không nói những thứ này, chỉ nói, bản tiểu thư muốn dàn xếp ổn thỏa, thấy
đứa trẻ kia đáng thương, muốn cho hắn ít bạc để tìm đại phu, có lỗi sao?
Hay là, trên mặt Diêu cô nương rộng lượng, nhưng trong lòng hoàn toàn
không tha thứ cho đứa bé kia đánh thua, làm mất mặt ngươi?''
Cố Nha Nha một lời trúng đích, rất không nể mặt.
Diêu Ngữ Dong tức giận run môi: ''Nhị tiểu thư, ta biết chuyện hôm
nay là ta không đúng, nhưng, ta tuyệt đối không phải như ngươi nói.....''
''Đúng vậy, đừng tưởng ngươi cho bạc thì chính là người tốt, Úy gia
các ngươi không có một người tốt. Buổi sáng Úy gia Đại thiếu gia còn
cường đoạt dân nữ ở trên đường, lúc này, ngươi lại làm khó dễ sỉ nhục tiểu
thư nhà ta. Coi như hôm nay không đánh, lần trước quất roi tiểu thư chúng
ta thì không phải chúng ta oan uổng ngươi.'' Thấy tiểu thư nhà mình rơi
xuống hạ phong, Hạ Hà không đắn đo châm chọc.