ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 163

- Chúng mình xem đường phố đi lại ra sao, tìm được lối đến nhà ba mẹ thì
hay nhất, nếu không cũng phải tính cách nào để thoát ra ngoài, chứ em có
cảm tưởng như đang ở trong một thành phố bị bao vây. Mà tình thế này cứ
kéo dài thì lương thực đâu để mà sống?

Nhu khoác ba-đờ-xuy đội mũ tùm hụp cùng Lệ trong chiếc áo choàng
nhung, cập tay nhau ra đường.

Hà Nội hiện ra trong buổi sáng rét mướt, thê lương qua đêm đầu chiến
tranh. Các ngã tư đường vắng lạnh, ngổn ngang những toa tầu điện lật đổ
chắn lối. Mặt đường thành phố nhiều quãng bị đào lên, ụ đất, bao cát chất
thành chiến luỹ với những bàn ghế, đồ đạc trong nhà quẳng ra làm chướng
ngại vật. Cây cối hai bên bị hạ xuống nằm ngang dọc đường, dây điện đứt
cuộn vòng mặt đất. Nhà phố cháy vì lửa đạn còn âm ỉ, bốc khói dưới mưa
phùn. Đó đây, rải rác những xác chết nằm trơ vơ trên vũng máu bên lề
đường.

Đi nấp theo bờ tường dưới mái hiên, Lệ và Nhu lẩn lút, dọc theo tường từ
nhà ra tới phố Hàng Bông, nghe tiếng đạn bấn gần quá, vội kéo tay nhau
chạy lúp xúp về phía Hàng Gai, trước những căn nhà đóng kín mít cửa.

Mấy lần Lệ suýt ngã vì giày cao gót lướt trên gạch trơn ướt. Thỉnh thoảng
có tiếng hét từ trong nhà hé cửa đưa ra.

- Đứng lại?

Rồi thấy một tự vệ Thành chĩa súng về phía hai vợ chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.