ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 170

- Mẹ phải đi bộ mười hai cây số, các con thấy có phải cực hình ghê gớm
không? Ra khỏi Hà Nội, ba con tìm mãi không thấy một chiếc xe kéo, cũng
không có võng cáng gì nên bắt mẹ phải lê chân đi từ sáng đến chiều mới tới
đây. Thật là dã man quá!

Lệ nhắc nhở mẹ:

- Mẹ đừng nói tiếng Pháp nữa, chung quanh người ta để ý. Chúng mình
đang sống giữa những người ghét Pháp, chống Pháp.

Bà Trạng lắc đầu chán nản, trả lời bằng tiếng Pháp:

- Chống Pháp, đánh Pháp, người ta cứ việc! Nhưng ghét tiếng Pháp một thứ
tiếng văn minh là điều không thể tưởng tượng được. Tôi quen miệng nói
tiếng Pháp rồi, cấm đoán thì vô lý quá. Tôi phản đối đến cùng!

Nhu lưu ý bà Trạng Trần về mấy người dân quê ăn mặc quần áo nâu đang
nhìn chỉ trỏ về phía mình, hạ giọng nói:

- Những người chung quanh chúng ta không ưa gì những ai ăn mặc sang
trọng, sống khác họ. Còn dân quân, cán bộ xã thì rất căm thù Việt gian. Con
cũng bảo nhà con phải cẩn thận dè dặt…

Ông Trạng tán thành ý kiến con rể:

- Anh Nhu nói phải đấy. Mình phải sống tuỳ theo hoàn cảnh.

Bà Trạng đưa hai tay lên đầu trong một dáng điệu tuyệt vọng kiểu đào màn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.