ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 547

Lệ kể lại:

- Sáng nay tôi vào phòng giấy ông cụ để lấy chữ ký phê chuẩn về một áp
phe, mấy lần trước thì ông cụ ký ngay, vui vẻ hỏi chuyện, nhưng hôm nay
mặt cứ lầm lì, rồi bảo tôi nên "một vừa hai phải kẻo thiên hạ người ta chê
cười".

- Tôi hỏi lý do tại sao, ông cụ chỉ hằn học: "Thím tự xét lấy mình thì biết".
Tôi mới nói: "Việc đời tư của tôi thì can dự gì đến anh?" Ông cụ nổi xung,
to tiếng: "Thím không được làm ô danh họ Ngô!". Nổi sung lên, tôi cũng la
lớn: "Anh làm như là chồng tôi không bằng! Chồng tôi ghen tuông cũng
không nói tôi được như vậy nữa là?". Ông cụ giận run, vơ lấy bình mực ở
bàn ném vào người tôi, tôi né khỏi, mực vỡ tung tóe cả mặt tường. Tôi cũng
giận điên người, chạy tuốt về phòng, lấy chiếc ảnh dì chụp dạo nọ mang
đến, quẳng ra trước mặt ông cụ. Trông thấy ảnh mình chụp đang ôm quàng
lấy tôi gần như khoả thân, mặt ông cụ tái mét bỗng đỏ nhừ, ngồi lặng thừ
người ra. Tôi mới nói: "Như vầy thì họ Ngô đẹp mắt lắm đấy?" Rồi tôi giật
lấy ảnh mang đi, mặc cho ông cụ hoảng hồn.

Lệ thắng thế trong việc đương đầu với chồng và anh chồng, biết mình nắm
những yếu tố lợi hại buộc anh em họ Ngô phải đành im lìm ngậm đắng nuốt
cay mà không sinh sự được với nàng.


Nhưng còn đối với những người tình của Lệ? Thái độ chịu đựng âm thầm
của Nhu còn nguy hiểm gấp bội sự ghen tuông bộc lộ của bọn đàn ông
thường tình khi biết kẻ đã cho mình mọc sừng. Với quyền thế tối cao của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.