CHƯƠNG 241: ĐI TÌM NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC, ĐÃ HỎI Ý
TÔI CHƯA
CHƯƠNG 241: ĐI TÌM NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC, ĐÃ HỎI Ý TÔI CHƯA
“Ô ô…” Cố Cơ Uyển cứ ngỡ mình đã gặp phải tên đàn ông xấu xa nào. mắt cô mở to, lập tức bắt đầu giãy dụa.
Thế nhưng cánh tay của người đàn ông kia cứng rắn như thép vậy, đôi tay ấy ghì chặt lấy eo cô.
Tay còn lại hắn bịt kín miệng cô, không để cho cô có cơ hội kêu cứu nào. Cố Cơ Uyển cảm thấy bản thân chẳng
còn chút sức lực nào đề kháng cự lại cả, người nọ quá khỏe, vây cô hết sức kín kẽ.
“A…”
Cơ thể cô bị ghì chặt vào tường. Lối thoát hiểm không có lây một ngọn đèn, không gian tối mịt. Người nọ đang
đứng ngay trước mặt cô song cô lại chẳng tài nào nhìn thầy khuôn mặt của hẳn Bàn tay đang bịt miệng cô cuối
cùng cũng buông xuống, Cố Cơ Uyển hít vào một hơi thật sâu định lên tiếng kêu cứu.
Thế nhưng thoáng chốc môi cô đã bị bịt kín bởi đôi môi của người kia ‘A?’ Cô sợ hãi, đôi mắt to trợn trừng, hai
tay chống trên lồng *** người nọ cố sức phản kháng đẩy hắn ra.
Nỗi sợ vì bị kẻ xấu ức hiếp khiến cô hoảng đến mức chân tay như nhũn cả ra Nhưng rồi trong một thoáng môi
chạm môi, hơi thở người đó cũng dần thẩm thấu vào từng giác quan của cô Trái tim đang run lên vì sợ hãi của cô
thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, cuối cùng nỗi sợ trong cô cũng đã tan biến. Song chỉ chốc sau, nỗi sợ ấy đã thay
bằng sự uất ức, rồi trở thành cảm giác không cam tâm Cô cố hết sức muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh vẫn cứ
vững như núi, ghìm cô trên bức tường rồi đè cô thật chặt Giãy dụa sao? Hai từ này vốn chẳng hề tồn tại trong từ
điển của anh Một tay anh ôm chặt lấy cô, tay còn lại thì vuốt dọc xuống theo cần cổ của cô…
“A…”
Cố Cơ Uyển vung tay đánh anh, cô muốn ngăn cái hành vi điên khùng quá đáng này của anh lại.
Đây là lối thoát hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào! Ấy vậy mà anh lại làm chuyện quá đáng như vậy
với cô ở đây, nhỡ đâu có người trông thấy…
Phần cổ áo của váy dạ hội đã bị anh kéo ra, nếu bây giờ mà có người bước vào thì chắc chắn sẽ trông thấy phần
cơ thể bị hở ra của cô.
Cố Cơ Uyển tức giận đến mức nước mắt xém chút tuôn rơi, người đàn ông này đúng là quá đáng cực kỳ! Ở bên
anh cô chẳng hề cảm được sự tôn trọng dù chỉ một chút. Anh đang xem cô là thứ gì vậy chứ? Một thứ đồ chơi để
anh vui đùa sao? Cuối cùng, vào ngay lúc người nọ đang định hôn sâu hơn thì Cố Cơ Uyển lại há miệng rồi cắn
thật mạnh.
Mùi máu tươi thoáng chốc lan tràn trong khoang miệng của hai người. Cố Cơ Uyển cũng không ngờ là cô lại cắn
mạnh như thế, đến mức khiến anh bị chảy máu.
Cô sợ hãi vội vã thả lỏng miệng, song người nọ dường như chẳng hề cảm nhận được đau đớn vậy, vẫn tiếp tục hôn
thật sâu… Nụ hôn này đúng thật là có hơi quá đáng, nhưng thứ còn quá đáng hơn nữa chính là bàn tay anh. Đến
tận khi chính người nọ cũng thấy bản thân mình khó lòng mà kìm nén được, sợ sẽ không thể kìm lòng mà ‘Thịt’
cô ngay tại chỗ thì mới buông cô ra rồi lui về sau vài bước. Cố Cơ Uyển vội vã túm ấy làn váy, ngay sau khi được
thả ra thì cô liền xoay người toan bỏ chạy.
“Còn bước thêm bước nữa thì tôi sẽ làm em ngay bây giờ luôn!”
Giọng nói của anh khản đặc, mang theo tiếng thở hổn hển. Cố Cơ Uyển sợ vô cùng, cô vội càng rụt bàn chân vừa
nhấc lên của mình lại rồi trừng mắt nhìn dáng hình ẩn trong bóng tối kia, mặt lộ rõ vẻ tức giận.
“Mộ Tu Kiệt, anh quá quắt lắm rồi đó!” “Tôi sờ người phụ nữ của chính tôi thì có gì quá đáng chứ?”