ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1913

CHƯƠNG 362: NHƯNG CÀNG TỔN THƯƠNG HƠN

CHƯƠNG 362: NHƯNG CÀNG TỔN THƯƠNG HƠN
Lần trước Cố Vị Y bị thương, người báo cảnh sát là Tân Nhất.
Nhưng người khởi tố lại là Mộ Tu Kiệt.
Cổ Vị Y còn nghĩ cậu Mộ chịu vì cô ta làm những chuyện như thế này, chắc chắn anh quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ cô ta mới sực nhận ra.
Mộ Tu Kiệt tự mình đi xử lý hết thảy mọi chuyện có phải vì muốn bảo vệ con ả đê tiện này hay không?
Nếu như để cô ta rơi vào tay cô, chắc chắn Cố Cơ Uyển sẽ không dễ dàng bước ra khỏi cục cảnh sát.
Nhưng bây giờ cậu Mộ đã cho cô ta ra rồi.
Nếu như mình có khăng khăng muốn đẩy cô ta vào đó, thế thì đã làm cậu Mộ mất mặt.
Cô ta không dám!
Nhưng nếu như có cơ hội một lần nữa, chắc chắn Cố Vị Y cô ta phải bắt con ả đê tiện này ngồi tù ba năm năm
năm!
Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài cửa.
Ánh mắt nóng bức, toát ra vẻ căm hận.
Nhưng Cố Vị Y chỉ mỉm cười, ung dung nhìn cô.
“Nghe nói bây giờ cô ta đang nằm trong phòng bệnh, bị bệnh nặng lắm, đáng thương quá, có lẽ cô ta sẽ có ngày
tỉnh lại thôi, đúng không?”
“Có điều cho dù cô ta tỉnh lại thì tôi cũng sẽ làm thế với cô ta một lần nữa, thậm chí hai lần, ha!”
Cô ta bụm miệng, cười một cách vui vẻ: “Làm cho đến khi nào cô ta tàn phế, cho cô ta chết đi thì tôi! Cô nói xem
có vui không?”
“Thế à?” Cố Cơ Uyển đặt cây lược xuống, cô chợt quay đầu lại đi về phía Cố Vị Y.
Rõ ràng cô ta đang chờ đợi giây phút này, nhưng lúc thấy cô đi về phía mình, Cố Vị Y cảm thấy hoang mang theo
bản năng.
Không! Việc gì cô ta phải sợ con ả đê tiện này chứ?
Nếu như cô ta đánh mình thì tốt nhất đánh mạnh lên một chút!
Phải đánh mạnh thì cô ta mới có cơ hội báo cảnh sát tóm cổ cô được!
“Cô muốn làm gì? Muốn giết tôi sao? Được thôi, cố mà giết đi!”

Cố Vị Y tựa vào cánh cửa, không muốn rút lui.
“Có giỏi thì giết tôi đi, chứ bằng không, chắc chắn tôi sẽ giết chết bạn của cô!”
“Không chỉ là Tô Tử Lạp, còn có cả Hạ Lăng Chi, còn có…”
Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt cô ta, nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh lùng, khiến cho Cố Vị Y sợ hãi đến nỗi nuốt
nước bọt trong vô thức.
Nhưng cô ta! Chắc chắn cô ta không sợ cô!
“Đánh tôi đi! Con ả đê tiện, nếu như cô có gan thì đánh tôi đi! Á…á!”
Một tiếng bốp vang lên, Cố Cơ Uyển thật sự nhấc tay tát mạnh vào mặt cô ta!
“Cô…” Cố Vị Y trừng mắt, con ả đê tiện này lại dám đánh cô ta thật!
“Sao hả? Không phải muốn tôi đánh cô à?”
Cố Cơ Uyển cười lạnh, cô đi ra khỏi nhà tắm rồi chậm rãi bước xuống đại sảnh.
“Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy con người nào đê tiện như cô vậy, không ngờ lại cầu xin người khác đánh mình,
ha, đúng là nực cười.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.