ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 270

CHƯƠNG 90: LỄ NÀO KHÔNG CẦN CHỊU TRÁCH NHIỆM Ư?

CHƯƠNG 90: LỄ NÀO KHÔNG CẦN CHỊU TRÁCH NHIỆM Ư?
Thực ra người vừa gõ cửa là Dương Quân.
Dương Quân đẩy xe y tế vào, thấy vết thương trên cánh tay Mộ Tu Kiệt, nhất thời sửng sốt: “Cậu cả, không phải
máu đã ngừng chảy rồi ư?”
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt hướng về phía Cố Cơ Uyển.
Trong nháy mắt nhịp tim Cố Cơ Uyển đập nhanh hơn, có loại cảm giác không dám đối mặt với ánh mắt của anh.
Tên này, giờ nhìn cô là có ý gì? Khác nào nói với Dương Quân là vết thương này do cô tạo thành đâu cơ chứ?
Dương Quân nhìn bà chủ rồi lại nhìn cậu cả, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên vết thương của Mộ Tu Kiệt.
Anh ta buông một tiếng thở dài, bất đắc dĩ: “Cái đó, bà chủ à, cậu cả giờ còn có vết thương, hai người có mâu
thuẫn gì thì cũng không thể đánh nhau lúc này được.”
Có điều, cũng chỉ có bà chủ dám đánh nhau với cậu cả, đổi thành người khác thử xem?
Nhưng nói lại, cậu cả không đánh được bà chủ ư? Đây chắc là hạ thủ lưu tình rồi nhỉ?
Sắc mặt Cố Cơ Uyển đỏ lên, cũng không biết có phải là tên Dương Quân này cố ý hay không nữa.
Thân mật nói thành đánh nhau, Dương Quân đúng là nhìn không ra, hay là cho cô mặt mũi?
Mặc kệ là gì đi nữa, đánh nhau so với thân mật làm người ta bị thương, nghe qua cũng dễ chịu hơn chút.
Cô vội nói: “Anh xem lại chút cho anh ấy trước đi, lại chảy máu rồi.”
“Được.” Dương Quân cầm chai thuốc khử trùng và thuốc mỡ, định ngồi xuống bên giường.
Không ngờ người đàn ông ngồi trên giường vẫn nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, vẻ mặt ngang ngược: “Ai làm
người đó chịu trách nhiệm.”
Cố Cơ Uyển cản môi, cúi đầu bước đến bên giường, nhận lấy thuốc trong tay Dương Quân.
Lúc ngẩng đầu lên, còn không nhịn được mà trừng Mộ Tu Kiệt một cái.
“Cũng có cố ý đâu” Nghiêm túc như vậy làm cái gì?
Không biết còn nghĩ cô đánh anh bị thương thật đó!
“Làm người ta bị thương, lẽ nào không cần chịu trách nhiệm?” Ánh mắt Mộ Tu Kiệt hờ hững khiến người ta
không nhìn ra chút sơ hở gì.
“Tôi…”
“Lẽ nào cô muốn nói vết thương này không phải là do bị cô đánh, hơn nữa còn là lúc thân mật với cô lăn qua lăn
lại mà thành?”
“Anh…” Cố Cơ Uyển trừng mắt anh!
Tên khốn này chắc chắn là cố ý muốn để cô thừa nhận vết thương của anh là vì mình thân mật với anh mới thành
ra như vậy ư?
Đã sớm biết Mộ Tu Kiệt đen tối, chỉ là không ngờ lại đen tối tới mức độ này!
Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống bên giường, nhìn cánh tay chảy máu của anh, tuy trong lòng khó chịu nhưng nói
thật là vẫn có chút đau lòng.
Không, hình như còn nhiều hơn chút.
“Bà chủ, khử trùng trước, có điều phải để ý chút, sẽ đau.”
Cậu cả không để Dương Quân động tay vào, Dương Quân chỉ có thể đứng bên cạnh chỉ.
“Ừ” Cố Cơ Uyển cố gắng cử động nhẹ nhàng nhất, sợ thực sự sẽ làm anh bị đau.
Mỗi lần vẻ mặt Mộ Tu Kiệt hơi thay đổi, cô lập tức cúi đầu thổi nhẹ hai cái.
Nếu anh nhíu mày cô sẽ cẩn thận thổi cho.
Môi cách cánh tay anh càng ngày càng gần, sắp hôn lên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.