ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 271

Dáng vẻ dịu dàng này so với sự lạnh nhạt hai ngày trước đó khác nhau một trời một vực.
Vì thế cậu cả Mộ hình như càng ngày càng thích nhíu mày, tắm bông vừa chạm vào miệng vết thương, mặc kệ, cứ
nhíu mày trước đã.
Cuối cùng đến Dương Quân cũng không nhìn nổi nữa, từ lúc nào mà cậu cả biến thành người sợ đau như vậy rồi?
Trước đó không phải bị dao chém cũng không cần thuốc gây mê, trực tiếp bảo bác sĩ phẫu thuật đấy ư?
Giờ rõ ràng là đang diễn trò trước mặt bà chủ để cô ấy đau lòng.
Con gái ấy à, đúng là thật dễ lừa, àiii
“Sao rồi? Còn đau không?” Dưới yêu cầu mãnh liệt Cố Cơ Uyển, Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng đồng ý quấn băng.
Đúng là không dễ dàng gì mà chỉnh lại mọi thứ, thấy sắc mặt anh bình thường, chỉ là cứ nhíu mày mãi, cô cũng
không biết rốt cuộc có đau thật hay không nữa.
Có điều thấy cậu cả Mộ nhíu mày, trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu.
Nếu không phải mình quá sơ suất thì anh cũng sẽ không bị như vậy.
“Bà chủ, cậu cả chỉ là vết thương ngoài da thôi, nghỉ dưỡng 1, 2 ngày là…khụt”
Dương Quân bị người nào đó liếc một cái, lập tức đổi giọng nói: “Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng bị chém
thành như vậy, phải nghỉ ngơi cẩn thận mới ổn được.”
“Tốt nhất là bên cạnh có một người chăm sóc những ngày này, cậu cả có thể ăn cơm cũng bất tiện.”
Thật là tội lỗi! Chỉ hơi bị thương xíu thôi mà bị người ta nói sắp thành tàn phế luôn rồi.
Có điều sau khi nói ra những lời này rõ ràng có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng của cậu cả nhìn anh đã bớt đi một
chút rồi.
Dương Quân thở một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên đã tìm đúng đường của cậu cả rồi.
“Bà chủ, giờ vết thương của cậu cả đang từ từ khép lại, hôm này e là sẽ có triệu chứng sốt.”
Tất nhiên đối với hình thể tráng kiện của cậu cả thì chút vết thương nhỏ này không thể làm anh sốt cao được.
Có điều, chắc cậu cả thích anh ta nói như vậy, cho nên nói nhiều hơn một chút cũng chẳng sao, không chừng còn
được thêm tiền thưởng.
Nghĩ nghĩ cảm thấy được đời đã đến đỉnh điểm rồi, phấn khích quá đi!
“Bà chủ, tối này còn phải phiền cô chăm sóc cậu cả cẩn thận.”
“Anh không ở lại trông anh ấy ư?” Tuy Cố Cơ Uyển lo lắng nhưng dù sao mình cũng không phải bác sĩ.
Nếu bảo Dương Quân ở lại, chắc cô còn yên tâm hơn.
“Chuyện đó…” Bị người nào đó nhìn một cách lạnh lùng, Dương Quân lập tức thẳng lưng lên, lớn tiếng nói: “Bà
chủ, tối nay tôi có hẹn, không thể ở lại đây được, thứ lỗi!”
Nói xong, thu dọn đồ của mình rồi lập tức rời đi.
Trước khi đi còn đưa cho Cố Cơ Uyển một túi thuốc, chỉ cần cậu cả có biểu hiện sốt thì cho anh ấy uống ngay một
viên là ổn rồi.
“Tối vậy rồi còn có hẹn, cũng không xem xem giờ là lúc nào!”
Cố Cơ Uyển đợi cửa phòng đóng lại, có chút oán hận.
Không muốn thức đêm trông Mộ Tu Kiệt thì nói thẳng, hẹn gì chứ, ai tin?
Sắp 1h sáng đến nơi rồi!
Quay đầu lại, người đàn ông còn ngồi dựa lên đầu giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thì ra trong phòng này, bất chi bất giác chỉ còn lại hai bọn họ.
Bầu không khí có chút lúng túng. Tất nhiên là lúng túng chỉ với Cố Cơ Uyển thôi.
Cậu cả Mộ thờ ơ lạnh nhạt, hai chữ lúng tùng này hình như không xuất hiện trong ừ điển của anh.
“Chuyện đó…” Cố Cơ Uyển nghĩ rôi mới nói: “Không sớm nữa, anh nên ngủ đi.”
Anh im lặng, vẫn thản nhiên nhìn cô như cũ.
Lần nào cậu cả Mộ nhìn cô như vậy, Cố Cơ Uyển liền cảm thấy lúc đó cực kì khó khăn và căng thẳng.
Nhất là trước đó mình còn làm ra những chuyện kia, chủ động lao vào ngực anh, giờ càng cảm thấy không được tự
nhiên.
Thực muốn về phòng ngủ, nhưng người ta còn cần cô chăm sóc…
“Cậu cả Mộ, ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.” Cô cũng phải đi học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.