CHƯƠNG 121: SAO KHÔNG CHẾT Ở BÊN NGOÀI
CHƯƠNG 121: SAO KHÔNG CHẾT Ở BÊN NGOÀI
Vừa dứt lời, Cố Vị Y liền trở lại với sự dịu dàng ngày thường.
“Tôi đi xem Bằng Băng sao đã, lát nữa gặp nhé.”
Cô ta và Cố Cơ Uyển lướt qua nhau, dù là bước đi hay thân hình đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
“Giả dối!” Từ sau khi nghe Cố Cơ Uyển nói Cố Vị Y hại mình, Tô Tử Lạp cảm thấy chán ghét người này vô cùng.
Còn về việc Cố Cơ Uyển tại sao lại kể rõ ràng chuyện của Cố Vị Y cho bọn họ nghe, đó là do Đàm Kiệt và Mộ
Hạo Phong kiếp trước cũng đều bị Cô Vị Y hại.
Vì không muốn bọn họ lặp lại những sai lầm tương tự nên cô đã nói cho họ biết trước Cố Vị Y là người thế nào.
Ba người đều tin cô vô điều kiện, cô nói Cố Vị Y là người xấu thì không ai nghi ngờ gì nữa cả.
“Vừa nãy cô ta nói gì với cậu vậy?” Lúc ra khỏi bệnh viện, Tô Tử Lạp nhịn không được liền hỏi.
“Không có gì, chỉ hỏi tớ là tại sao không chết luôn ngoài kia đi.”
Cố Cơ Uyển không muốn nói nhiều. Cô không hề muốn mấy người bạn này dính vào chuyện nhà họ Mộ.
Dương Băng Băng làm chứng chuyện của Cẩn Mai, cô còn không biết có nên tin hay không.
Trạng thái của Dương Băng Băng hiện giờ rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc cũng không tài nào kiểm tra được.
Có điều nếu như là giả ngốc thì cũng không cần phải tiếp tục vờ vịt sau khi cô trở lại.
Cô còn chưa kiện Dương Băng Băng, cũng chưa xảy ra chuyện gì. Dương Băng Băng nếu chỉ là giả ngốc thì
không bao lâu nữa là sẽ lộ ra thôi.
Vậy thì cứ chờ xem xem cô ta có thể chịu được bao lâu?
“Chiều nay có tiết, mau chóng về chuẩn bị lên lớp thôi.”
Cố Cơ Uyển đã đếm không nổi số lân vắng mặt của mình nữa rồi.
Mặc dù trước đây cô cũng chẳng phải là học sinh ngoan ngoãn gì, nhưng mà cũng không đến nổi tùy hứng quá
mức.
Hình như từ sau khi đính hôn với cậu chủ Mộ thì cuộc sống cô hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Mặc dù lịch học đại học rất nhàn, thế nhưng đấy không phải là cớ để trốn học.
Tiết học buổi chiều bắt đầu từ 2 giờ, Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp về đến trường lúc 1 giờ 45 phút.
“Xem ai quay lại kìa, là hotgirl trường mình đó!”
Không ngờ Cố Cơ Uyển vẫn còn có thể quay lại, có một số người nhìn thấy cô liền cảm thấy chán ghét.
Một số người miệng mồm độc ác: “Không phải chết rồi à? Sao còn về đây nữa vậy, đúng là làm ô nhiễm môi
trường quá.”
“Các người sao có thể… ” Tô Tử Lạp điên tiên, muốn xông qua chửi nhau.
Cố Cơ Uyển kéo cô lại, lắc đầu lôi cô tìm góc nào đó ngồi.
Chuyện cô và Hạo Phong đến khách sạn lần trước, có hơn 30 sinh viên trường Ninh Đại bị đưa vào đồn cảnh sát.
Trong lớp họ cũng có vài người, thế nên giờ những người này nhìn thấy cô dĩ nhiên là tức nghiến răng rồi.
Có điều, bọn họ quá lắm cũng chỉ nói vài câu khó nghe mà thôi.
Bị tay chân của cậu chủ Mộ răn đe một trận, sau này chắc chắn không dám làm gì quá đáng nữa.
“Cơ Uyển!” Tô Tử Lạp thật sự tức giận, không lẽ cứ để bọn người kia ngang nhiên mắng nhiếc sao?
“Miệng là của họ, cậu cấm người ta nói được chắc?” Cố Cơ Uyển bình thản nói.
“Ít nhất thì cũng phải chửi lại chứ!” Bộ cứ để người ta nói không không vậy à?
“Một mình cậu, có mấy cái miệng hả?” Cô chửi lại được mấy người chứ?
Hơn nữa, giờ cô cũng đang ở thế đầu sóng ngọn gió. Chuyện vụn vặt gì cũng đều có thể bị người ta trắng trợn rêu
rao là sai lầm không thể tha thứ.