ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1460

quá ngang ngược vô lý. Nhưng cô cũng hiểu anh đang muốn nói đến chuyện gì.

Anh muốn cô đợi anh quay về từ A Lý Hãn, nhưng rốt cuộc thì vì lý do gì mà anh lại phải đi đến nơi nguy hiểm
như vậy chứ? Thấy anh rời đi thì nhẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm mới phải. Ấy vậy mà vào giây phút anh quay lưng
bỏ đi, cô bỗng dưng lại thấy bối rối vô cùng, nếu anh cứ khăng khăng đi A Lý Hãn như vậy thì liệu đây có phải là
lần cuối họ gặp mặt nhau không? Cô hoảng hốt, cô lo sợ, thật sự rất rất sợ!
“Tôi sẽ không chờ anh đâu!”
Cố Cơ Uyển nhìn theo bóng dáng khuất dần của anh, cô nói, giọng khàn khàn: “Anh đi đi, anh vừa đi khỏi thì tôi
sẽ đến bên cạnh cậu hai nhà họ Giang ngay.”


Bước chân của Mộ Tu Kiệt chợt dừng lại, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen đặc.
“Em hẳn đã biết, tôi không thích nói đùa.”
“Sao lại không thể chứ? Anh cũng biết tôi không thích nói đùa.”
“Giang Nam sẽ không đời nào thuộc về em.” Anh nói, giọng hờ hững.
“Vậy sao? Nếu cậu Giang không muốn, vậy tôi sẽ ở bên Hạo Phong, hoặc thậm chí là Mộ Khải Trạch, hoặc bất kì
người đàn ông nào!”
“Cố Cơ Uyển, đừng cố tình thách thức tôi.” Anh thật sự đã nổi giận. “Tôi nói được thì sẽ làm được.” Giong cô
cũng thật sự kiên quyết.

Cô không giận, chỉ là muốn đánh cược một lần, cược xem liệu cô có chiếm chút vị trí nào trong lòng anh hay
không. Đừng đi A Lý Hãn, đừng đi đến nơi nguy hiểm như vậy, đừng…ra đi vĩnh viễn…
Mộ Tu Kiệt siết chặt nắm tay, những người đàn ông khác anh không biết, nhưng Mộ Hạo Phong và Mộ Khải
Trạch thì thèm cô đến phát khùng rôi. Chỉ cần cô hơi chút chủ động thôi thì hai tên kia đảm bảo sẽ không thể kìm
lòng nổi. Cô, vậy mà lại dám uy hiếp anh sao?
“Cậu cả, tôi không nói đùa với anh đâu, nếu anh đi A Lý Hãn thật thì tôi sẽ tìm người đàn ông khác.”

“Em cho rằng tôi sẽ để tâm sao?”
Mộ Tu Kiệt cười khẩy rồi xoay người bước về phía cô, bầu không khí nặng nề vây quanh khiến anh trông vô cùng
đáng sợ. Cuối cùng anh tiến đến đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài đặt lên cằm cô rồi chợt nâng cả khuôn mặt
cô lên.

“Em dùng gì để quyến rũ đàn ông vậy? Là khuôn mặt này sao?”
Cố Cơ Uyển không hé môi, trông anh bây giờ đáng sợ chẳng khác gì ma quỷ chốn địa ngục cả. Cô sợ chỉ cần
mình lên tiếng thì giọng nói sẽ run rẩy, sẽ khiến anh nhận ra rằng cô đang sợ anh.

Mộ Tu Kiệt đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô. Hơi thở lạnh lẽo của anh trượt trên khuôn mặt cô, lạnh
đến nỗi khiến cô có cảm tưởng như từng sợi mao mạch trên khuôn mặt mình đã đông kết lại vậy. Cả người cô
cứng đơ, nhưng cô lại cắn thật mạnh vào môi mình, cố sức tỏ ra thật bình tĩnh.
“Đừng trách tôi không nói trước, em một ngày làm người của Mộ Tu Kiệt tôi, cả đời đều sẽ như vậy!”

Ngón tay anh lướt qua đôi môi mỏng của cô, sự lạnh lẽo truyền đến từ ngón tay ấy khiến đôi môi cô khẽ run lên.

“Nếu sau này tôi phát hiện em có người khác, tôi sẽ không chỉ giết người đó, mà còn sẽ hủy hoại eml”

Hơi thở của Cố Cơ Uyển như bị đông cứng lại trong giây lát, cô không biết Mộ Tu Kiệt đã rời đi như thế nào, chỉ
biết là cho đến tận khi anh đã rời khỏi thì cô mới có thể tiếp tục hít thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.