CHƯƠNG 55: MUỐN TRÁCH, CHỈ CÓ THỂ TRÁCH BẠO LỰC
MẠNG
CHƯƠNG 55: MUỐN TRÁCH, CHỈ CÓ THỂ TRÁCH BẠO LỰC MẠNG
Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn một cái, Mộ Tu Kiệt vẫn đang bị vây trong đám người.
Lúc này cô cũng không muốn giận hờn với anh nữa, nhưng cô cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn. Chỉ
có thể gửi một tin nhắn cho Mộ Tu Kiệt, sau đó rời đi.
Ga ra của nhà họ Mộ có rất nhiều siêu xe, kiếp trước cô có bằng lái, cũng lái xe rất thuần thục. Nhưng, hình như
cô đã quên một chuyện…
“Cô có bằng lái sao?” Giọng nói của người đàn ông nghe qua hơi nặng nề, rõ ràng mang theo vẻ không vui: “Nếu
tôi nhớ không lầm, cô mới vừa đủ mười tám tuổi không bao lâu.”
Cố Cơ Uyển ngơ ngác, nhìn Mộ Tu Kiệt không biết xuất hiện ngoài cửa xe từ khi nào, thấy hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng lúc đi anh vẫn đang chuyện trò vui vẻ với người ta mà.
Tuy anh không thích được phụ nữ quay quanh, nhưng dường như mấy người đàn ông trẻ tuổi đến đây hôm nay
đều trò chuyện rất hợp với anh.
Sao chỉ trong chớp mắt anh đã ung dung xuất hiện ở đây rồi?
“Cậu cả Mộ, tôi có việc gấp, tôi sẽ tranh thủ trở về trước bữa tối.”
“Cô có bằng lái hả?” Anh nghĩ việc gấp của cô ngoài mấy người bạn nhỏ kia thì chẳng còn ai nữa.
Cố Cơ Uyển cắn môi, cuối cùng mở cửa xe ra, nhường ghế lái lại.
Đợi xong chuyện này, cô nhất định phải lập tức đi thi bằng lái.
Rõ ràng đã lái xe mấy năm rồi, bây giờ nói cô không có bằng lái, thật sự là khó chịu mà.
“Cậu cả Mộ, có thể phiền anh tìm một tài xế giúp tôi không?”
Vừa nói xong câu này, Mộ Tu Kiệt đã di chuyển, dáng người cao lớn ngồi xuống ghế lái.
Cố Cơ Uyển ngơ ngác, hôm nay là ngày họp mặt của nhà họ Mộ, ông và bà đều có mặt.
Chẳng lẽ anh… muốn rời đi cùng với cô à? Tài xế cao quý như thế, cô không dùng nổi đâu.
“Không đi hả?” Mộ Tu Kiệt nhìn cô, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bánh lái, khí chất kiêu ngạo khiến người ta khó
mà chồng lại được: “Chuyện không gấp ư?
“Gấp chứ”
Cố Cơ Uyển lập tức vòng sang ghế lái phụ, mở cửa xe đi lên.
“Nhưng mà, ông và bà nội…”
“Không phải cô nói có thể trở về trước buổi tối sao?”
“Tôi không chắc.” Lỡ như không tìm thấy Tử Lạp, buổi tối cô sẽ không trở về.
Ít nhất phải tìm được người rồi nói sau.
Mộ Tu Kiệt không nói gì nữa, khởi động xe lái ra khỏi ga ra, không bao lâu đã rời khỏi cổng lớn nhà họ Mộ.
Thật ra Tô Tử Lạp không muốn chơi trò mất tích, cô chỉ muốn biết rốt cuộc bây giờ Dương Băng Bằng sao rồi.
Nhưng cô không ngờ mình trốn khỏi bác sĩ và y tá, lúc bước vào lại nhìn thấy Dương Băng Băng đang xem tivi
cắn hạt dưa.
“Cô lừa gạt!” Tô Tử Lạp thật sự trợn tròn mắt.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ Dương Băng Băng lại có thể vô sỉ đến mức này, ngay cả chuyện tự sát cũng dám
lấy ra đùa giỡn.
Cô siết chặt tay, tức giận nói: “Vì sao cô phải hại tôi như thế.”
Vì bài Facebook kia, vì di thư kia, cô gặp phải đả kích lớn đến mức nào chứ?