CHƯƠNG 57: ANH ẤY NÓI SẼ KHÔNG THÌ NHẤT ĐỊNH SẼ
KHÔNG
CHƯƠNG 57: ANH ẤY NÓI SẼ KHÔNG THÌ NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG
Tô Tử Lạp rút đai lưng trên quần áo, buộc điện thoại vào lan can.
Cô quay người nhìn ra phía ngoài lan can, gió thổi mái tóc dài tung bay, khuôn mặt nhìn nghiêng thật sự rất đẹp.
Cô đang hứng gió, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng những người trong phòng thu trực tiếp vẫn có thể nghe
thấy rất rõ ràng.
“Tôi không ức hiếp Dương Băng Băng. Những video đó đều là do cô ta cố ý gắt ghép để vu khống tôi.”
Chỉ vài câu mà lại dấy lên tiếp một cuộc thảo luận.
“Cô đã đánh người rồi mà còn muốn ngụy biện sao?”
“Người ta đã tự sát đến mức suýt chết. Cô còn xông vào bệnh viện ức hiếp người ta. Cô quá độc ác rồi!”
“Tô Tử Lạp, cô đừng nói nữa, đi chết đi, chỉ có người chết mới có thể chuộc tội!”
“Đúng vậy, nói nhiều như vậy làm gì? Mau đi chết đi!”
“Đây là sân thượng sao? Quá tốt rồi, cô cứ từ sân thượng này nhảy xuống đi, mau nhảy xuống đi!”
“Kẻ ác tự nhiên sẽ gặp quả báo, cô sẽ phải chết không toàn thây!”
Tô Tử Lạp không nhìn vào màn hình điện thoại, chỉ nhìn ra ngoài lan can.
Không biết có phải có người gọi điện báo cảnh sát hay không, nhân viên bệnh viện nhận được tin báo, rất nhanh
sau đó đã có rất nhiêu người kéo đến trên sân thượng.
Thậm chí đến cả bạn của Dương Băng Băng cũng trốn trong đám đông, cầm điện thoại di động chờ cơ hội hành
động.
“Đừng đến đây!” Tô Tử Lạp hét lên, những người muốn đi tới lập tức lùi lại.
Trên sân thượng đang phát sóng trực tiếp, cuộc thảo luận của mọi người vẫn chưa lắng xuống.
“Ôi chao, con đĩ đó thực sự tự sát à.”
“Thật là, nếu muốn chết thì chết xa xa một chút, đây không phải là hại bệnh viện nhà người ta sao?”
“Bệnh viện nào mà lại xui xẻo vậy? Gặp phải cái loại khốn nạn này!”
Tô Tử Lạp bất ngờ nhìn vào máy quay, nói to: “Nghe đây, tôi không bắt nạt Dương Băng Băng, Dương Băng Băng
cố tình ám hại tôi.”
“Dương Băng Băng không tự sát. Hôm nay lúc tôi đến thăm cô ta, cô ta vẫn rất ổn.”
“Cô ta cố tình xô xát với tôi, rồi bảo bạn của cô ta quay lại những đoạn phim đó, chỉnh sửa những phần clip có lợi
cho cô ta để vu oan cho tôi hành hung người khác”.
“Trong chuyện này, tôi hy vọng rằng cảnh sát có thể can thiệp điều tra. Tôi dùng cái chết của tôi để mong mấy
người điều tra, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Nói xong cô leo lên lan can.
“Tử Lạp!” Cô Cơ Uyển lao ra khỏi đám đông, vừa thở hổn hển vừa hét lớn: “Tử Lạp, cậu nghe tớ nói này, đừng
làm loạn nữa!”
“Uyển Uyển …” Tô Tử Lạp không ngờ cô lại đột nhiên xuất hiện, hai mắt đỏ bừng, lập tức sững sờ.
“Uyển Uyển, tớ bị ám hại. Tớ không đánh cô ta, là cô ta đánh tớ.”
Chỉ khi đứng trước Cố Cơ Uyển, Tô Tử Lạp mới cảm thấy rằng mình có thể dốc bầu tâm sự, chỉ có mấy người họ
mới sẵn sàng tin vào bản thân mình.