ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1591

Cố Cơ Uyển định giơ tay lên đẩy anh ta ra, nhưng không ngờ sức đàn ông chung quy vẫn mạnh hơn con gái, nên
cô không có cách nào thoát khỏi sự kềm kẹp của anh ta.
“Anh buông tôi ra! Mau thả tay tôi ra! Anh…”
“Cô ấy bảo anh buông tay ra đó, anh bị điếc hay sao mà không nghe thấy hả?”
Một giọng nói trầm thấp bỗng chen vào.
Rồi một tiếng rên rỉ vang lên, người đàn ông đang ôm Cố Cơ Uyển, định sàm sỡ cô bị người đó đấm ngã xuống
đất.
“Anh…” Cố Cơ Uyển vừa nhìn thấy rõ bóng dáng trước mặt, cổ tay đã bị nắm chặt, bị anh kéo ra sau một thân
cây, rôi nhanh chóng kéo vào sâu trong rừng cây.
“Anh làm gì đấy? Mau…”
“Suỵt!” Tay người đàn ông đặt lên môi cô, về cơ bản là ôm cô, cưỡng ép kéo cô vào một góc khuất.
“Cậu cả Mộ…”
“Có lẽ không ai nhìn thấy tôi ra tay.” Giọng nói người đàn ông hơi trầm thấp, rõ ràng là cố ý đè nén.

Cố Cơ Uyển sửng sốt, tôi bỗng hiểu ra.

Mặc kệ anh có thân phận gì đi nữa thì đánh người là sai, nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ gây ra những
ảnh hưởng tiêu cực.
Nên anh gấp gáp kéo mình đi nấp, không muốn để người khác nắm được điểm yếu.
Đây vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao, cô luôn cảm thấy hơi… Kỳ lạ khi xảy ra với cậu
cả Mộ.
Hơn nữa, chẳng phải dáng vẻ hiện tại của hai người cũng rất lạ sao?
Hình như bọn họ đã… Triệt để cắt đứt quan hệ rồi.
Bên ngoài, sau khi người đàn ông kia bò dậy liên gào khóc thảm thiết: “Là ai đánh tôi đó? Lúc nãy ai đã đánh tôi
thế?”
“Có chuyện gì vậy?” Mấy cậu ấm nhà giàu đi cùng vội vàng chạy tới.
“Có người đánh lén tôi!”
“Ai thế?”
“Tôi không biết! Mẹ kiếp! Nếu để ông đây biết được là ai làm, tôi sẽ lột da anh ta ra!”
“Anh không nhìn thấy rõ là ai ra tay à?”
“Tôi không thấy, nhưng chắc chắn người này vẫn ở gần đây, anh ta đang ở cùng người phụ nữ của cậu hai Mộ,
chúng ta mau đi tìm anh ta đi!
Không được để anh ta chạy thoát! Chết tiệt! Mẹ kiếp!”
Cố Cơ Uyển suýt không nhịn được bật cười, nếu để anh ta biết anh ta đang mắng cậu cả Mộ, liệu anh ta còn dám
mạnh miệng thế không?
Nhưng đánh người là sai, nhất là khi một đấm đã làm người ta ngã nhào xuống đất.
“Buồn cười lắm à?” Mộ Tu Kiệt cụp mắt, nhìn thân hình trắng như tuyết ở trước mặt, bỗng mất hết tâm trạng vui
đùa lúc nãy.
Cô nhóc này còn dám ăn mặc như vậy.
Cố Cơ Uyển ngừng cười, thấp giọng nói: “Không buồn cười, cảm ơn anh, tôi phải đi đây.”

Cô định rời đi, nhưng bị anh kéo lại.
Mộ Tu Kiệt tiến lên một bước, Cố Cơ Uyển lùi lại theo bản năng, nhưng nhận ra sau lưng cô là thân cây, nên
không thể lùi được.
“Giờ em chưa thể đi được, tôi không muốn các báo lá cải lại tung tin rằng tôi và em dù đã chia lìa nhưng vẫn còn
vương vấn.
Cố Cơ Uyển sửng sốt, vương vấn ư? Cô suýt quên rằng, bọn họ đã giải trừ hôn ước rồi.
“Nếu đã như vậy, anh còn tiếp cận tôi làm gì?” Lúc nãy, cô cũng có gọi anh tới giúp đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.