ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1728

“Tôi nói cậu cút!”
Bỗng nhiên Mộ Tu Kiệt vung nắm đấm lên, một quyền nện vào trên bàn đá cẩm thạch kia.
Một góc bàn đá cẩm thạch, oanh một tiếng, lập tức nát một mảnh!
Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại.
Đến cả bàn đá cẩm thạch cũng có thể đấm nát! Nắm đấm của anh thật sự có thể nặng như vậy!
Hai đấm cậu cả Mộ đánh vào người Giang Nam, thật sự đã coi như là rất rất nhẹ.
Nếu cũng giống sức mạnh này đánh vào người Giang Nam, bây giờ anh ta còn có thể sống sao?
Đầu óc Giang Nam lóe lên, ngay lập tức bế Cố Cơ Uyển bước nhanh ra khỏi ngôi nhà gỗ.
Trên bãi đất trống bên ngoài ngôi nhà gỗ, có mấy người anh em tò mò nhìn qua vài lần, nhưng tất cả mọi người
sống trên mũi dao thời gian đã lâu, đối với chuyện của người ngoài, luôn không quá quan tâm đến, cũng không tò
mò quá lớn.
Vậy nên, Giang Nam ôm Cố Cơ Uyển rời đi, trên cơ bản không gây quá nhiều động tĩnh.
Lên ca nô, anh ta đặt cô xuống, khẽ nói: “Đừng hoảng hốt, mọi chuyện tạm thời kết thúc, chúng ta…”
“Tôi… Đau bụng.” Cố Cơ Uyển nắm chặt vạt áo của anh ta, cánh tay không ngừng run rẩy.
Mượn ánh trăng, Giang Nam lúc này mới nhìn rõ, trên mặt cô tất cả đều là mồ hôi lạnh.

“Đừng hoảng hốt, sau khi lên bờ tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện, đừng sợ!”
Vince vẫn luôn chờ ở bên ngoài, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy bộ dáng lúc này của Cố Cơ Uyển,
anh ta cũng luống cuống.
Lập tức khởi động ca nô, bằng tốc độ nhanh nhất lái ca nô đi về phía bên kia bờ biển…
Những người ở lại căn nhà gỗ thật sự cũng không nghe được âm thanh phía ngoài mặt biến, nhưng anh lại phảng
phất nghe được tiếng động cơ, ở dưới bầu trời đêm này, xé tan tất cả sự yên tĩnh.
Cô rời đi, thật sự lựa chọn một người đàn ông khác, rời khỏi anh.
Mộ Tu Kiệt không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, có lẽ là phẫn nộ, có lẽ, là tuyệt vọng.
Tất cả mọi thứ trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, bên người giống như có rất nhiều âm thanh, cuối cùng đều
hội tụ thành một câu: Người tôi yêu là anh ấy, là anh ấy, là anh ấy!
Máu theo suy nghĩ trong lòng, bất giác lại đến bên môi.
Mùi máu tanh ngai ngái sau nhiều lần đè ép, cuối cùng vẫn không đè nén được.
Phụt một tiếng, máu đỏ vãi ra đầy mặt đất, thân hình cao lớn kia ngã thẳng xuống.
“Anh cả!” Mộ Bác Văn hoàn toàn hoảng loạn.
Đi theo anh cả nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy anh cả ngã xuống.
Máu ở đó giống như máu của mình, đâm vào mắt anh ta chua xót và khó chịu.
“Dương Quân! Dương Quân!” Đỡ Mộ Tu Kiệt trong ngực, Mộ Bác Văn hướng về phía cửa, lớn tiếng gọi: “Dương
Quân! Nhanh lăn đến đây cho tôi!”
Vẻ mặt tái nhợt của anh cả, toàn thân màu máu khiến trái tim anh ta đau nhói.
Anh ta cho rằng chỉ cần Cố Cơ Uyển rời đi, cuộc sống của anh cả sẽ có thể trở nên sáng rõ hơn.
Anh ta cho rằng, chỉ cần không có người phụ nữ kia, anh cả sẽ không còn có nhược điểm, Đảo Thiên Đường gì đó,
anh cả cũng không để trong mắt!
Anh ta cho rằng, tự mình làm tất cả cũng là vì muốn tốt cho anh cả.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cuối cùng của cuối cùng, hết tất cả đều chỉ là anh ta cho là như vậy.
Nghe thấy tiếng gọi, Dương Quân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Mộ Bác Văn đỡ Mộ Tu Kiệt đang hôn mê ngồi
dưới đất, sắc mặt anh ta thay đổi, vội bước nhanh qua, lập tức kiểm tra cho Mộ Tu Kiệt.
“Huyết khí công tâm!”
Dương Quân không chỉ giỏi Tây y, đối với Trung y, lý thuyết y học cũng có nghiên cứu rất nhiêu.
Nhưng nhìn những ca bệnh nhiều năm như vậy, nói đến mấy chữ huyết khí công tâm này, trên cơ bản chỉ là những
ghi chép ở trong sách vở.
Tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.