Vừa rồi Cố Cơ Uyển và mấy người Tô Tử Lạp đi cùng nhau, Giang Nam còn tưởng răng bọn họ đã đi rồi.
Cô gọi điện thoại cho anh ta thì không gọi được, không biết không câm theo điện thoại hay là không muốn nghe.
“Hay là tớ đưa cậu về trước?” Xe Đàm Kiệt vẫn còn ở trong bãi đậu xe của khách sạn.
“Không cân, tớ chờ cậu hai Giang, cậu vê trước đi.” Cố Cơ Uyển lắc đầu.
Đàm Kiệt nhìn sảnh lớn khách sạn một cái, tuy rằng anh ta không nhìn thấy Giang Nam nhưng người đến người đi
trong sảnh lớn, rất náo nhiệt.
Ở nơi ồn ào như vậy, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm.
Đàm Kiệt gật đầu: “Tớ đi trước, có việc gì thì gọi cho tớ.”
“Được.” Sau khi Đàm Kiệt rời đi thì Cố Cơ Uyển đợi hai phút ở cửa khách sạn, không khỏi có chút mệt mỏi.
Trên thực tế tối nay, tâm trạng của cô rất bực bội.
Cô không muốn thừa nhận có liên quan đến việc gặp mặt Mộ Tu Kiệt, nhưng thật sự có liên quan đến anh, muốn
phủ nhận cũng không được.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nam, nói mình và bọn họ đi trước.
Sau khi Cố Cơ Uyển gửi tin nhắn thì thở dài, cô cất điện thoại rôi đi vê phía đường lớn.
Bóng đêm không quá tối tăm, có lẽ khoảng tám chín giờ.
Trên đường lớn náo nhiệt, tràn đây ồn ào, xen lẫn sự lo lắng và vội vàng của người thành thị.
Cố Cơ Uyển đi trong đám người, sự bực bội dần dần chìm xuống.
Cho dù quá khứ xảy ra chuyện gì thì hiện tại mọi chuyện đã kết thúc.
Có một số người đã định trước không thuộc về mình, hiện tại mọi thứ quay lại quỹ đạo vốn có của mình, tình cờ
lệch quỹ đạo nên không đáng đặt ở trong lòng.
Thật ra không phải bây giờ rất tốt sao?
Lại nhiều chấp niệm, nên buông bỏ thì cần phải buông bỏ.
Nhưng thật sự có thể buông bỏ sao…
Cố Cơ Uyển xoay người định quay về phía khách sạn chờ Giang Nam.
Không ngờ cô vừa xoay người, sau lưng đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo ập tới.
Cố Cơ Uyển hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh nhất trốn đi.
Nhưng cổ của cô xiết chặt, người kia lấy một tay giữ chặt cô lại.
Cố Cơ Uyển còn không kịp thấy rõ người đó là ai, cô định kêu cứu lại đột nhiên hít vào một mùi hương kỳ lạ.
Sau đó ý thức của cô mơ màng, trước mắt tối sầm lại, người mềm nhũn ngã xuống.
Sau khi ồn ào chia tay với cậu cả Mộ, cuộc sống của cô trôi qua rất bình yên.
Suốt hơn một tháng không có chuyện gì bất ngờ hay tấn công như vậy.
Không ngờ cô vừa gặp lại cậu cả Mộ, không hiểu sao lại bị bắt cóc.
Rốt cuộc cậu cả Mộ có phải là khắc tinh của cô hay không?
Mí mắt Cố Cơ Uyển rất nặng, nhưng không biết có phải đối phương cho lượng thuốc mê ít hay không, cô chỉ ngất
xỉu đi mà không hoàn toàn hôn mê.
Hai mắt không mở ra được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi chuyện xung quanh.
Người đó ném cô vào một chiếc xe, không gian xe rất lớn giống như một căn phòng thu nhỏ.
Có người trói tay cô lại cột lên đỉnh đầu, sau đó bọn họ vứt cô ở đây, tất cả đi ra ngoài.
Đây là đâu, rốt cuộc là xe của ai? Bọn họ muốn làm gì?
Không biết qua bao lâu, hình như bên ngoài có người tới.
Có mấy người nói chuyện với người đó rất cung kính, nhưng ý thức của Cố Cơ Uyển vẫn mơ màng, cũng không
nghe thấy bọn họ nói gì với người kia.
Sau đó cửa xe được mở ra, có người đi vào.
Cả người anh tràn đầy hơi thở lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo, có thể so sánh với máy lạnh.
Một giây trước, Cố Cơ Uyển cảm giác hơi yên tâm vì hơi thở quen thuộc đó.