ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1767

Để lời nói dối được trọn vẹn thì chỉ có thể dùng càng nhiều lời nói dối hơn, bọn họ đã không có đường quay lại
nữa.
Cố Vị Y bình tĩnh trở lại, nghĩ cẩn thận cuối cùng cũng nghĩ ra mục đích Dương Hiểu Nha vội vã gọi điện thoại
tới vào giờ này.
“Chuyện này e là chúng ta không tự mình xử lý được.”
“ý của mẹ cũng như thế.” Dương Hiểu Nha vội vàng gật đầu.
Cố Vị Y nghĩ nghĩ một hồi lâu, sau đó mím môi nói: “Để con tìm mấy người kia xem còn có cách nào không.”
Cố Cơ Uyển ngủ một giấc rất sâu, hôm sau khi tỉnh lại vừa nhìn giờ thì liền trợn tròn hai mắt suýt chút nữa thì
chết lặng.
Bảy rưỡi rồi, trời đất ơi! Tám giờ sáng còn có tiết đấy!

“Sắp muộn mất rồi!” Cô gái nhỏ vội vã chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, bộ dạng cực kỳ vội vã.
Giang Nam vẫn đang ở bên ngoài, thoải mái nhàn nhã ăn sáng đọc báo: “Nhanh lên, sắp không kịp rồi.”
“Ưm ưm ưm…” Nếu không phải trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, Cố Cơ Uyển nhất định sẽ oán trách
anh vài câu.
Dậy sớm như vậy mà không biết đường gọi cô!
Trời ạ! Thật sự sắp không kịp nữa rồi!

Hứng một vốc nước lên rửa mặt, cô ngẩng đầu, sau đó lại bất ngờ nhìn thấy dấu vết trên cổ mình.
Đó là… dấu vết do Mộ Tu Kiệt để lại lúc đè lên người cô trong gian xe đêm hôm qua.
Trong lòng thoảng qua tia lẻ loi, cô vô thức kéo vạt áo như sợ bị người khác nhìn thấy.
Dù rằng trong phòng tắm thật ra chỉ có một mình cô.

Luống cuống tay chân rửa mặt xong, Cố Cơ Uyển chạy vào trong phòng nhanh chóng thay quần áo.
“Bên ngoài có bữa sáng…” Giang Nam mở cửa phòng ra: “Cô…”
“ÁI Khốn nạn! Biến ra ngoài ngay!”
Vừa cởi áo ngủ ra, Cố Cơ Uyển lập tức ôm chặt quần áo, tiện tay túm lấy một cái gối mềm ném ra.
Đường đường là cậu hai Giang, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện bí mật cùng đám người Mộ Tu Kiệt thế mà bây giờ
ngay cả một cái gối mềm cũng không tránh được.

Bốp một tiếng, Giang Nam bị gối mềm nện vào mặt, anh ta tiện tay duỗi tay ra đỡ lấy gối mềm.
Lúc nhìn lên chỉ còn thấy bóng lưng ôm quần áo vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị đóng lại nghe rầm một tiếng.
“Tôi… Thật ra, không cố ý đâu, là sợ cô đi muộn nên lên giục thôi.”

Anh ta hướng về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt nói, khoé miệng lại cong lên rất rõ ràng.
Hình như vừa rồi thấy được một mảng lưng trắng nõn?
Ừm, quả thật không phải cố ý đâu.

Nhưng mà sao mũi lại ngứa ngứa thế nhỉ?
Giang Nam giơ tay lên mũi quẹt một cái, nhìn thấy màu đỏ tươi trên mu bàn tay thì cả khuôn mặt cứng đơ lại.
Mẹ kiếp! Mới nhìn một cái thôi mà, chảy máu mũi cái gì? Thật mất mặt!
Cố Cơ Uyển cắn một lát bánh mì khô, cầm sữa đi thẳng ra cửa.

Vì phải đưa cô tới trường nên máu mũi của Giang Nam còn chưa kịp xử lý hết.
Lúc ra cửa, trên mũi vẫn còn sót lại một chút màu đỏ tươi.
“Thấy chưa, ai bảo lưu manh! Báo ứng đến thật nhanh!” Cố Cơ Uyển tiện tay giật một tờ giấy, lau mũi cho anh ta.
“Có muốn lau nước miếng giúp cho anh luôn không?” Người đàn ông đang lái xe chợt đưa mắt sang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.