Nếu như ngược lại, vấn đề này do anh ta hỏi mình, có phải cô cũng tốn thương như vậy?
Hai người đã chung đụng mấy tháng, kỳ thật anh ta là người thế nào, chẳng lẽ cô thật sự không hiểu chút nào sao?
Lừa cô một hai ngày thì được, nhưng có thể lừa một hai tháng sao?
Tại sao lại hoài nghỉ anh ta? Hoài nghi như vậy, đối với bất kỳ người nào, đều tổn thương.
“Thật xin lỗi” Cô cúi đầu, nhìn hải sản trên vỉ nướng.
Giang Nam nhìn cô, mặc dù không biết bây giờ cô đang nghĩ gì, nhưng ít ra, câu xin lỗi này là thật lòng.
Anh ta yếu ớt cười: “Cũng đã nói xin lỗi rồi, vậy mặc kệ trước đây nghĩ chuyện gì, cứ để cho nó qua đi, vui lên”
“Anh không hỏi tôi nguyên nhân?” Cố Cơ Uyến ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt sáng quắc của anh ta.
Ánh mặt trời rơi xuống người anh ta, gió biển thổi bay tóc mái trên trán anh ta, vàng rực, ấm áp, một người đàn
ông tốt như vậy!
Cô thở ra một hợi, có chút áy náy.
“Tại sao phải hỏi?” Không phải mỗi nghi vấn đều phải hỏi rõ ra.
“Có đôi khi, làm người hồ đồ một chút, mới càng vui vẻ”
“Cậu hai Giang là người nguyện ý sống hồ đồ sao?” Cố Cơ Uyến lẩm bẩm cái miệng nhỏ: “Nếu như thật sự hồ đồ
như vậy, Giang thị sớm đã bị người ta chơi đùa.
“Xem đối tượng:
“Anh nên mở máy” Cố Cơ Uyển vẫn có chút bất an, mình nhất thời tùy hứng, dường như lại hại anh ta bỏ lỡ rất
nhiều chuyện quan trọng.
“Rốt cuộc là hạng mục lớn gì, tôi có thể biết không?”
“Không có gì, chỉ là hẹn một ông chủ công ty khác, nói chuyện một hạng mục đã kế hoạch mấy tháng”
“Mấy tháng!” Cố Cơ Uyển thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghết
Đối với một tập đoàn lớn như Giang thị mà nói, một hạng mục kế hoạch mấy tháng, tuyệt đôi không đơn giản!!
Nếu như không phải chuyện rất gấp, Vince cũng sẽ không liên tục gọi điện thoại giục.
Điện thoại này, không cần nghĩ, tuyệt đôi là Vince gọi đến.
Này điện thoại, không cân nghĩ, tuyệt đối chính là Vince đánh tới.
Ngoại trừ Vince, không ai dám gọi đoạt mệnh liên hoàn Call đến đây.
Chỉ là Vince, bình thường cũng không dám, trừ phi, chuyện thật sự rất quan trọng.
“Nếu như cuộc họp hôm nay không thành, anh…Giang thị sẽ tốn thất bao nhiêu tiên?”
Giang Nam cong môi: “Thật muốn biết?”
“Muốn!” Anh ta càng như vậy, Cố Cơ Uyển lại càng căng thẳng.
Nhưng anh ta vẫn điềm nhiên, ‘Ăn gì đó trước đi”
“Không được! Anh nói trước đi!” Sự bất an của Cố Cơ Uyển càng lúc càng lan ra, sắp đến mức ngập đầu mình rồi.
“Không nhiều lắm, đại khái… chỉ khoảng mấy nghìn tỉ…
“Khu!” Cô thiểu chút nữa bị sặc chết!
Cô đột ngột đứng lên, Cố Cơ Uyến bắt lấy tay anh ta: “Đi! Đi mau! Bây giờ đi vê còn kịp không, nhanh!”
“Chính là, đồ vẫn chưa chín.. “
“Còn ăn cái gì ăn? Chuyện còn chưa làm xong! Nhanh lên rồi lại ăn sau!”
Mấy nghìn tỉ đó! Trời ạ! Quả là nghiệp chướng!
“Thật sự không ăn?” Giang Nam vân rê rê rà rà, không chút lo lắng nào.
“Không ăn không ăn! Nhanh lên! Anh đừng như vậy! Tôi cuống sắp khóc rồi!”
Cố Cơ Uyển dùng sức kéo anh ta, muốn kéo anh ta, đáng tiếc anh rất cao lớn, thể trọng này, hoàn toàn không phải
là cô có thể di động được.
Môi mỏng mắt đẹp của Giang Nam cùng lúc cong lên, cuối cùng lấy ví ra, thả mấy tờ tiền giấy, mới cùng cô đứng
lên.
“Nhanh lên! Nhanh lên!”
Dưới trời xanh mây trắng, có một cô bé kéo tay một người đàn ông, lo lắng đi vê phía bãi đỗ xe.
Từ đầu đến cuối người đàn ông lại vui vẻ, thoải mái nhàn nhã bị cô kéo đi.
Ánh mắt anh rơi vào người ôn, như hòa, ấm áp như vậy.